Cửa từ phòng khách thông ra sân vườn mở toang.
Ánh nắng chiều vàng nhạt, được lá hoa và bóng cây cắt thành những hình thù gồ ghề, rìa sắc cạnh nhưng liền mạch, bò theo sàn gỗ đến chân Tạ Cảnh Hòa. Trong không khí, những hạt bụi nhỏ trong suốt dưới ánh nắng.
Thời Lận Xuyên đứng ở giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên ghế đàn, anh không hỏi gần đây y nghĩ gì mà cứ làm cái này cái kia, mà chầm chậm bước tới.
"Cạch."
Thời Lận Xuyên thờ ơ đặt chiếc ly thủy tinh rỗng lên nắp bên cạnh đàn piano, mí mắt khép hờ, chỉ thấy Tạ Cảnh Hòa ngửa đầu nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt được ánh nắng chiếu rọi sáng chói, "Em làm ồn đến anh à?"
Vừa nói, y vừa nghiêng người, vòng tay qua eo người đàn ông, đồng thời tựa cằm vào bụng dưới của đối phương.
Thời Lận Xuyên thuận tay v**t v* má y, lòng bàn tay quen thuộc trượt xuống gáy y, véo nhẹ vài cái, "Vừa hay ra rót nước, nghe thấy em dưới nhà đinh đinh đang đang."
"Vừa rồi có phải anh cười nhạo em không?" Tay Tạ Cảnh Hòa luồn vào vạt áo anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng véo một mảng da, dường như chỉ cần người đàn ông gật đầu, hoặc trả lời "phải", y sẽ trả thù một cách tàn nhẫn.
Trông rất hung dữ, không ai dám chọc.
Nhưng Thời Lận Xuyên cũng không phải dạng vừa.
Anh bóp chặt gáy Tạ Cảnh Hòa, ngón tay từng chút một ấn vào phần xương ở gáy đối phương, thái độ mạnh mẽ, còn lộ ra vài phần ái muội khó tả, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/5017943/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.