Ngày 25 tháng 1, buổi sáng.
Xoạt một tiếng.
Rèm cửa phòng ngủ căn hộ bị kéo ra, ánh nắng ban trưa vội vã ùa vào, Thời Lận Xuyên quay lưng lại với người đang ngồi quỳ trên giường, nghe thấy y nói, "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Mắt còn khó chịu không?"
Thời Lận Xuyên: "..."
Ký ức đã chết đang tấn công anh.
Đêm qua có lẽ là thời điểm tồi tệ nhất của anh trong mấy ngày nay. Triệu chứng sốt cao kéo dài khiến anh đổ mồ hôi lạnh, không chỉ chóng mặt, đau đầu, mà cơ bắp cũng đau nhức, đặc biệt là mắt có cảm giác nóng rát bất thường, như thể giây tiếp theo sẽ bốc cháy.
Lúc đó, Tạ Cảnh Hòa đang lau người cho anh.
Trong phòng ngủ bật điều hòa, rất ấm áp.
Thời Lận Xuyên bị người kia c** s*ch quần áo ẩm ướt trên người, chỉ quấn chăn tựa vào đầu giường, mặc cho Tạ Cảnh Hòa cầm khăn ấm lau lưng anh, bảo giơ tay là giơ tay, còn tiện tay ôm lấy eo người kia, vùi mặt vào hõm cổ Tạ Cảnh Hòa, phàn nàn:
"Mắt đau chết mất."
Không hiểu sao, giọng điệu nói chuyện của anh lại nhiễm vài phần mùi vị của Tạ Cảnh Hòa.
Dinh dính kỳ cục.
Tạ Cảnh Hòa ôm ngược lại anh, kéo lớp chăn bông dồn vào eo anh lên một chút, vừa lau vừa đáp: "Ừm, vậy tụi mình đi khám bác sĩ nhé?"
Bắt được một từ nào đó, Thời Lận Xuyên theo bản năng nhíu mày, có chút khó chịu há miệng c*n v** c* người trong lòng, lập tức để lại vài vết răng.
"Không muốn."
"Suỵt, nhẹ thôi..."
Hiện giờ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702842/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.