Mấy ngày nay, Tạ Cảnh Hòa sống hơi mệt mỏi.
Mệt mỏi theo nghĩa sinh lý.
Nhạc Ngôn trông rất lo lắng cho y, luôn nhìn y với ánh mắt đầy vẻ “Anh Tạ, anh sẽ không làm chuyện dại dột chứ?”. Mặc dù Tạ Cảnh Hòa đã giải thích vài lần, nhưng Nhạc Ngôn miệng nói tin tưởng, hành động lại càng cảnh giác hơn, dường như coi y là một món đồ dễ vỡ.
Chỉ cần bất cẩn một chút, sẽ nát bấy.
Ban đầu Tạ Cảnh Hòa cũng nghĩ vậy.
Nhưng y không có.
Không biết có phải vì từ đầu đến cuối, người đàn ông trong chương trình luôn giữ thái độ 'muốn ly hôn' hay không mà y đã quen với nó, thậm chí khi y nhận được giấy chứng nhận ly hôn từ nhân viên Cục Dân Chính...
Tạ Cảnh Hòa không cảm thấy sự sợ hãi sâu sắc của việc bị bỏ rơi như y tưởng tượng.
Y không bị bỏ rơi.
Y chỉ ly hôn với Thời Lận Xuyên.
Chỉ thế thôi.
Khi y gặp nguy hiểm, người đó sẽ giữ chặt y; khi y tức giận và tủi thân mà rơi nước mắt, người đó sẽ ngồi xổm bên y, lộ ra vẻ mặt có chút khó xử, xoa nhẹ những vệt nước trên mặt y; khi hôn nhân của y thất bại, người đó còn cho y rất nhiều tiền.
Về điểm cuối cùng đó,
Tạ Cảnh Hòa thấy có câu nói cũ rất đúng.
Tiền ở đâu, tình yêu ở đó.
Thời Lận Xuyên đã cho y rất nhiều tình yêu. Rất rất nhiều.
Tạ Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Y sẽ không bao giờ quên đêm tuyết cuối cùng ở Dodane, người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702840/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.