Thời Lận Xuyên tỉnh dậy rất đúng lúc.
Y tá vừa kiểm tra phòng xong quay lại, trước tiên đỡ một bệnh nhân bị thương lên giường bệnh của mình, sau đó cúi người đứng cạnh giường Thời Lận Xuyên, dùng tiếng Anh trình bày rõ tình trạng vết thương của anh, chủ yếu là toàn bộ cánh tay trái và cơ, dây chằng bên cổ bị tổn thương nghiêm trọng, tiếp theo là xuất huyết dưới da và vết thương do vật sắc nhọn gây ra, may mắn là các cơ quan nội tạng không bị thương ngầm.
Thời Lận Xuyên đối thoại với cô ấy rất trôi chảy, biết rằng do rách cơ sợi và cân mạc, mấy ngày tới anh sẽ cảm thấy đau dữ dội, thời gian hồi phục khá dài, cần vật lý trị liệu và tĩnh dưỡng, có thể ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống trong vài tuần tới.
Ngay sau đó, y tá hỏi anh:
"Thưa anh, bây giờ anh có cảm thấy đau không chịu nổi không?"
"Khi cần thiết, anh có thể dùng thuốc giảm đau."
Nghe hai câu này, Thời Lận Xuyên không nhịn được liếc mắt nhìn người đang ngồi tựa vào giường bên cạnh, vừa vặn bắt gặp đôi mắt vẫn còn hơi đỏ.
Tạ Cảnh Hòa yên lặng nhìn anh.
Thời Lận Xuyên dừng lại hai giây, chậm rãi từ chối.
Thật lòng mà nói, so với anh, dường như Tạ Cảnh Hòa phù hợp với phương án điều trị mà y tá nói hơn, thật không biết tại sao chân người này bó bột rồi mà vẫn có thể chạy lung tung khắp nơi? Không thể ở yên một chỗ ư?
Nghĩ đến đây.
Thời Lận Xuyên thu lại ánh mắt, chuyển đề tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702834/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.