Dường như Tạ Cảnh Hòa đã đến được một lúc rồi.
Thời Lận Xuyên nhìn ra xa, thấy một chiếc xe cùng loại của đoàn làm phim đang đỗ đối diện quảng trường nhỏ. Thân xe quá dài che khuất gần hết chiếc xe bảo mẫu phía sau, nhưng anh vẫn thấy rõ mặt Nhạc Ngôn ló ra từ cửa sổ xe, lông mày thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt căng thẳng và lo lắng.
Người được cô nhìn vẫn luôn cúi đầu, mũi giày chọc vào một viên sỏi nhỏ trên đất lăn đi lăn lại.
Thời Lận Xuyên bình tĩnh thu hồi ánh mắt, bước xuống xe.
Cửa xe bị anh tiện tay đóng lại, phát ra tiếng cộp nhẹ.
Quay phim ngồi cùng người đàn ông ở ghế sau, chưa kịp xuống xe: "..."
Trời rất lạnh.
Lưỡi gió không chút kiêng kỵ l**m tới, sức tấn công mạnh mẽ như muốn l*t s*ch quần áo trên người người ta, xoáy tròn kéo lê tạo ra âm thanh ù ù trầm thấp, như một lời tuyên chiến.
Thời Lận Xuyên vừa hay đứng ở chỗ đón gió, dây kính bên má rung liên hồi. Anh tiện tay đẩy chiếc kính hơi trượt xuống, nhấc chân bước về phía người đứng dưới chân cột quảng trường nhỏ.
Theo quy trình đã định của đoàn làm phim, hai người nên hội hợp.
Khoảng cách này không dài không ngắn, khoảng mười lăm mét.
Nhưng Thời Lận Xuyên vừa đi được nửa đường, trận gió mạnh cứ quẩn quanh không dứt lại dồn hết sức, thổi mạnh tới - anh không sao cả, bước chân vẫn lưu loát không dừng, nhưng có một bàn tay vô hình của gió nghịch ngợm giật bay chiếc mũ của người nào đó, tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702805/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.