TrướcSau Nói xong câu đó, Tạ Cảnh Hòa mím môi, khóe miệng vô thức cong lên, như một chú mèo vừa trộm được cá thành công, dù cố gắng kiềm chế biểu cảm, nhưng vẫn không giấu được sự đắc ý trong mắt.Vào đêm ba năm trước, y cũng vậy...Cửa sổ phòng khách sạn hé một khe nhỏ, tiếng trống dồn dập từ quán bar dưới lầu vọng lên, dường như không khí cũng nóng lên vài độ. Hai người họ ngồi cùng một bên sofa, trên bàn bày rất nhiều ly thủy tinh rỗng. Thành ly phản chiếu ánh sáng, rất chói mắt.Người bên cạnh say rượu, vô tình làm đổ một ly cocktail.Màu xanh bạc hà đổ lênh láng, tạo thành một mảng màu sắc rực rỡ trên mặt bàn màu trắng ngà.Thời Lận Xuyên trước hết đỡ người ngồi vững, sau đó mới vén tay áo dùng khăn giấy lau dọn bãi chiến trường trên bàn. Còn kẻ gây rối dường như vẫn còn chút tỉnh táo, biết mình gây họa, cũng luống cuống tay chân lấy khăn giấy giúp đỡ.Kết quả là càng giúp càng rối.Tay của con ma men không có chút sức lực nào, còn run rẩy, có lẽ đếm cả ly cũng không đếm nổi.Cả hai người đều nghiêng người về phía trước, dựa rất gần nhau. Ngay khi Thời Lận Xuyên giúp y vén tay áo bị rượu làm ướt lên, người đó cũng như hôm nay, nhẹ nhàng lén lút tiến lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi anh, nhưng khi tách ra lại phát ra tiếng vang.Chụt một tiếng.Hình như người này không bao giờ học được cách hôn một cách yên tĩnh, đến mức Thời Lận Xuyên từng nghi ngờ trong miệng y có giấu một cái loa, cứ hôn một cái là kêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702802/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.