Hai người hiếm khi gọi đối phương bằng cả họ lẫn tên.
Trong hầu hết các gia đình Đông Á, cách gọi này dường như tự nhiên mang thêm một tầng ý nghĩa nghiêm túc, bớt đi sự thân mật.
Tạ Cảnh Hòa là một người rất dính người, cách gọi Thời Lận Xuyên cũng rất nhiều, thỉnh thoảng gọi "anh Tiểu Thời", phần lớn thời gian trực tiếp gọi tên anh, một số lúc cách xưng hô còn nhiều hơn, nhưng không tiện thể hiện.
Bây giờ lại có thêm một từ mới: Đồ khốn nạn.
Thời Lận Xuyên tiếp nhận tất cả, thậm chí còn vui vẻ xoa đầu y, không quên nhiệm vụ sắm vai tối nay, dứt khoát nói ra câu thoại then chốt:
"Có dấu ấn rồi, tôi sẽ không nghi ngờ cậu nữa."
Câu này là lời tên chồng cũ tra nam trong nguyên tác nói với Tạ Cảnh Hòa sau khi tiễn thợ xăm đi. Anh ta giả vờ rất cảm động, còn thề thốt đảm bảo sau này sẽ không nghi ngờ Tạ Cảnh Hòa nữa.
Trong tiểu thuyết nguyên tác, Tạ Cảnh Hòa vậy mà tin thật.
Tuy nhiên, lúc này đây.
Tạ Cảnh Hòa trong lòng anh im lặng rất lâu, bất ngờ hỏi: "Anh ghét tôi như vậy, còn quan tâm đến cái này ư?"
Thời Lận Xuyên đáp: "Bây giờ cậu vẫn là người của tôi."
Tạ Cảnh Hòa vừa khóc một thời gian dài, có lẽ những cảm xúc dữ dội nhất đã trút bỏ hết, giọng điệu nói chuyện trở nên rất bình tĩnh.
Y nói:
"Nhanh thôi sẽ không phải."
Hai phút sau.
Thời Lận Xuyên hỏi: "Cậu muốn ly hôn với tôi ư?"
Tạ Cảnh Hòa không nói gì, dường như muốn dùng hành động thay cho lời nói, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702793/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.