Đằng sau, Nghiêm Nhược Quân vẫn còn bám trên lưng cậu.
Người đàn ông một tay ôm lấy cổ trước của cậu, tay kia đưa điện thoại của Lâm Trục đến trước mặt cậu, giọng điệu nói chuyện rất nhẹ nhàng.
"Bé cún Lâm, em còn phát huy tốt hơn cả bài thi thử!"
Màn hình điện thoại đặt ngay trước mắt Lâm Trục, khó mà không nhìn thấy, ánh mắt cậu lướt qua một chút đã thấy tổng điểm hiển thị một con số.
Cậu được 714 điểm.
Thế nhưng, đối mặt với thành tích tốt đứng đầu tỉnh thành này, thiếu niên ngẩn người một lúc, vậy mà chỉ ngơ ngác "À" một tiếng, rồi không nói gì thêm.
Vui đến ngốc rồi ư??
Nghiêm Nhược Quân nghiêng đầu muốn nhìn biểu cảm của Lâm Trục, nhưng vì tư thế nằm sấp trên lưng, anh chỉ nhìn thấy đường quai hàm mượt mà và đường môi mím chặt của thiếu niên.
Thế là anh buông lỏng đôi chân dài, trực tiếp rời khỏi eo Lâm Trục, nhảy xuống sàn gỗ, phát ra một tiếng bộp.
Tiếng động này không lớn không nhỏ, nhưng lại như tiếng trống trận đánh thức Lâm Trục. Cậu đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt căng thẳng nhìn người đàn ông đang vòng đến trước mặt mình, giọng nói có chút chột dạ.
"Anh, anh đừng đột nhiên nhảy xuống khỏi lưng em."
Nghiêm Nhược Quân nghi ngờ cậu hoàn toàn không nghe rõ mình nói gì, hít sâu một hơi, lần nữa đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Trục, lặp lại: "Em đứng nhất thành phố đó! Không thấy ư?"
Rất lâu sau.
Lâm Trục vừa gật đầu nói [Thấy rồi], vừa khom lưng ôm ngang eo người đàn ông, cả người như bị phép thuật làm chậm, từng bước một đi ngược lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702765/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.