Lúc đến nơi đã là hơn tám giờ tối.
Gió đêm bị chặn đứng bên ngoài, hệ thống điều hòa nhiệt độ trong nhà được kích hoạt, Lâm Trục nhanh chóng cảm thấy nóng, cởi chiếc áo khoác gió màu nâu sẫm trên người ra và tùy tiện vắt nó lên giá treo ở hành lang.
Vừa quay người lại, cậu đã thấy người đàn ông đứng cạnh bàn ăn, mở hộp quà mà Hoàng Xán Nhiên đã nhét cho trước đó, đang giơ chai rượu lên ngắm nghía bằng cả hai tay và hỏi:
"Bé cún Lâm, bây giờ có muốn uống một chút không?"
Nghiêm Nhược Quân nghiêng mặt nhìn sang, bất chợt thoáng thấy thiếu niên tóc vàng vừa xắn tay áo sơ mi vừa đi về phía mình. Có lẽ trong giai đoạn ph*t d*c lần hai đã ăn quá nhiều đồ bổ, cậu trông khỏe mạnh hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, nhưng không hề vạm vỡ, chỉ là trông...
Quyến rũ hơn.
Lâm Trục đến gần, vẻ mặt có chút khó xử.
Cho dù là ký ức thơ ấu của cậu ở thế giới cũ, hay ký ức quá khứ về nhân vật trong thế giới sách, trong một thời gian dài, chúng đều tràn ngập mùi rượu nồng nặc khó phai.
Vì vậy, Lâm Trục không thích rượu, cũng không thích mùi rượu, điều này dẫn đến một kết quả tất yếu.
Cậu chưa bao giờ tự mình uống rượu.
Cậu hoàn toàn không hiểu cách thưởng thức rượu ngon hay dở, chỉ cảm thấy đó là thứ khiến người ta mất đi lý trí, sống một cách mơ hồ.
Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Lâm Trục nghĩ.
Đèn trong phòng ăn màu trắng sữa, quầng sáng đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702755/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.