Khi y tá vào kiểm tra phòng, Lâm Trục đã dọn dẹp giường bệnh vô cùng gọn gàng, gần như không thể nhìn ra dấu vết của người đã ngủ.Chiếc đệm đã dùng thì được cậu gấp thành một khối vuông vắn nhỏ, vứt vào thùng rác cuối giường.Đồng thời, Nghiêm Nhược Quân đã tự mình hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ và bước ra từ phòng tắm.Y tá vừa đặt khay y tế xuống, thấy vậy bèn vội hỏi: "Anh Nghiêm, sáng nay anh không chỉ phải lấy máu tĩnh mạch lúc đói, mà còn phải xét nghiệm nước tiểu nữa, chắc anh không quên chứ?"Đây vốn là một câu hỏi nhắc nhở rất bình thường từ nhân viên y tế, nhưng kết hợp với câu nói đùa của Lâm Trục vừa nãy thì...Nghiêm Nhược Quân dừng bước, ánh mắt lướt nhanh qua thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh, rồi chậm nửa nhịp 'ừm' một tiếng, sau đó mới tiếp lời: "Không quên.""Vậy thì tốt, tôi sẽ lấy máu cho anh trước."Lâm Trục đứng bên giường nhìn y tá sát trùng bằng cồn i ốt cho Nghiêm Nhược Quân, vẻ ngoài trông như một cool boy lạnh lùng không biểu cảm, nhưng thực chất trong lòng cậu như có cả trăm con gà la hét cùng lúc phát ra tiếng gào chói tai.Vừa nãy cậu! Đã đùa bỡn! Lưu manh một phen!Không phải vì nhiệm vụ bắt buộc, mà là trong bầu không khí gạt mây ghẹo mưa lúc đó, cậu đã tự đáy lòng thốt ra câu nói hổ lang táo bạo ấy!Điều này khiến Lâm Trục tự dưng có cảm giác bối rối như thể mình đã học hư rồi.Nhưng không thể phủ nhận, khi tận mắt chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702735/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.