TrướcSau Sau một tuần.Hai người lại một lần nữa đối mặt ngồi cùng nhau ăn cơm.Lâm Trục ăn uống luôn rất yên tĩnh và hiệu suất. Cậu cầm thìa xúc từng miếng hoành thánh nhỏ, chẳng mấy chốc đã ăn sạch, rất thuận tay dọn dẹp hộp đựng, rồi lau sạch mặt bàn.Ngược lại với Nghiêm Nhược Quân.Người đàn ông ăn rất tao nhã, chú trọng nhai kỹ nuốt chậm, cho đến khi Lâm Trục ăn xong, bát hoành thánh của anh vẫn không thấy vơi đi bao nhiêu, đầy ắp chen chúc nhau, nổi trên bề mặt nước dùng xương trắng đục thơm nồng."Anh cũng no rồi."Anh đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau miệng."Anh, anh ăn ít quá rồi." Lâm Trục liếc nhìn bát, "Anh không thích món này à? Có muốn em mua cho anh cái khác không?"Nghiêm Nhược Quân lắc đầu: "Hôm nay không có khẩu vị."Thực tế, những gì vừa ăn đã là anh cố nhồi vào bụng rồi. Mỗi khi đến kỳ ph*t t*nh, anh luôn chán ăn, tinh thần cũng kém hơn bình thường rất nhiều.Nhưng dù sao đây cũng là bữa ăn bạn trai nhỏ mang đến cho mình, ít nhiều cũng phải ăn một chút.Lâm Trục cau mày, chăm chú nhìn khuôn mặt không mấy sức sống của người đàn ông lúc này, do dự hai giây, vẫn nói:"Tốt nhất vẫn nên ăn thêm một chút nữa đi?"Nghe câu này, Nghiêm Nhược Quân lặng lẽ nhìn lại thiếu niên tóc vàng, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, cầm lại thìa: "Vậy em ăn cùng anh đi."Lâm Trục khuyên thì khuyên, nhưng cậu không ngờ Nghiêm Nhược Quân lại nhẹ nhàng đồng ý như vậy, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng trong lòng lại được lấp đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702731/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.