"Em ở đây bao lâu rồi?"
Nghiêm Nhược Quân nhìn quanh, phát hiện trong phòng khách rộng lớn, ngoài những đồ nội thất và thiết bị gia dụng cần thiết, không có dấu vết cá nhân nào, trông rất lạnh lẽo.
Nhưng không trống trải.
Những hộp chuyển phát nhanh lớn nhỏ chất đống trong góc phòng khách, những gói đã bóc và những gói chưa bóc trộn lẫn vào nhau, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ.
Căn penthouse này có diện tích rất lớn, số lượng phòng không ít, phần lớn cửa phòng đều mở, lờ mờ có thể thấy bên trong chất chồng những hộp chuyển phát nhanh và các vật dụng khác.
Đơn thuần tính theo số lượng, lượng hàng chuyển phát nhanh trong nhà Lâm Trục còn có thể sánh ngang với một trạm trung chuyển nhỏ.
Lâm Trục cũng nhận ra, ngượng ngùng sờ mũi, trả lời: "Hơn ba năm rồi."
Lâm Thành mua căn nhà này cho cậu, chủ yếu vì nó gần trường trung học quý tộc mà cậu đang theo học, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.
Tuy nhiên, từ trước đến nay cậu đều ngủ nướng đến tận trưa, rất hiếm khi đến trường đúng giờ.
Nghiêm Nhược Quân gật đầu, chỉ vào hai cánh cửa phòng duy nhất đang đóng, hỏi: "Hai phòng này là gì?"
Lâm Trục khô khan giải thích: "Bên trái là phòng game, bên phải là phòng ngủ..." Cậu dừng lại, chủ động nói: "Anh muốn vào xem không?"
"Có thể chứ?" Nghiêm Nhược Quân nhẹ nhàng liếc cậu một cái.
Lâm Trục không nói gì, trực tiếp mở hai cánh cửa phòng ra.
Ánh mắt Nghiêm Nhược Quân di chuyển qua lại, rồi rất dứt khoát đi về phía phòng game.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-sam-vai-chong-cu-sap-roi/4702714/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.