Chương trước
Chương sau
Đính chính một chút, đây không phải là thoại của hắn. Đây là thoại của nguyên chủ mỗi lần dỗ Cẩu Ngôn, trăm lần dùng trăm lần nghiệm. Hắn chỉ là dùng lời của nguyên chủ để dỗ cha nuôi của nguyên chủ.
Sau một hồi dỗ dành cuối cùng Cẩu Ngôn cũng nín khóc, mọi người được phen thở phào nhẹ nhõm nhưng đúng lúc này...
"Cẩu tạp chủng. Ngươi lăn ra đây."
Một tiếng hét to vang vọng không trung kèm theo đó là khí thế cường đại của Tiên Thiên võ giả giáng lâm.
Trường Thiên hiện tại không có tu vi nên bị uy áp đè nặng không động đậy được, nhưng người khác cũng không khá hơn là bao, nhẹ thì không động đậy được, nặng thì bị thương hộc máu. Hậu Thiên và Tiên Thiên cách bao xa, người bình thường không phải ai cũng hiểu được.
Cũng không biết là do số mệnh trêu ngươi hay tư chất vốn vậy mà trong sáu cha con Cẩu Gia, duy chỉ có Cẩu Hoàng là không thể tập võ trở thành võ giả, những người còn lại ít nhiều đều có tập võ.
Người có tu vi cao nhất là Cẩu Ngôn đạt Hậu Thiên võ giả Tụ Huyết Cảnh trung kì, kế đó là anh cả Cẩu Lãnh là Hậu Thiên võ giả Tụ Huyết Cảnh sơ kì, anh hai Cẩu Ngân, em bốn Cẩu Hắc và em năm Cẩu Liên đều là Hậu Thiên võ giả Ngưng Cốt Cảnh sơ kì.
Cẩu gia tuy đa số đều có tu vi, nhưng làm sao có thể mạnh bằng mấy kẻ đến gây phiền phức.
Trường Thiên vừa nghe đối phương hét to đã biết người đến lai giả bất thiện. Không cần đoán cũng biết là ai tới, còn có ai ngoài Tần Khánh.
Không ra Trường Thiên sở đoán, người đến đích thị là Tần Khánh và đám tay sai của gã, người vừa nãy hét to cũng là gã.
Đang lúc sáu cha con Cẩu Ngôn cố gắng chống chọi uy áp thì một tên hạ nhân Tần Phủ đã đạp cửa xông vào phòng. Nhất thời bụi đất bay tứ tung làm mọi người được dịp sặc bụi ho khan. Cũng vì vậy mà tên hạ nhân bị mắng một trận. Bụi không chỉ huân sáu cha con Cẩu Ngôn mà còn huân đến nhị công tử Khánh, biểu sao gã không tức giận.
Mắng cho hả giận xong, Tần Khánh nhấc chân bước vào phòng. Ánh mắt ghét bỏ nhìn căn phòng bẩn thỉu, lại ném ánh mắt đầy khinh thường nhìn sáu cha con Cẩu Ngôn. Theo sau là hai hạ nhân Hậu Thiên võ giả Thông Mạch Cảnh trung kì và một hộ vệ Tiên Thiên võ giả Hoá Khí Cảnh trung kì.
Tần Khánh năm nay hai mươi lăm tuổi, có diện mạo tuấn lãng ôn hoà hoàn toàn khác xa so với bản tính của gã. Không hổ mặt người dạ thú. Thân mặc áo ngũ thân màu lam có hoa văn, ngực phải đeo thẻ bài bằng mộc, đầu búi tóc vấn khăn ba mươi lớp, tay cầm quạt xếp gỗ tỏ ra phong lưu nhưng khuôn mặt thì lại treo nụ cười nham hiểm và tàn nhẫn khiến hình tượng của gã chẳng ra sao.
— QUẢNG CÁO —
Hai tên hạ nhân đi theo gã thì có diện mạo bình phàm không đáng chú ý, dáng vẻ trung niên, người mặc áo vải thô gọn gàng kết hợp với quần dài, đầu búi tóc và quấn khăn vải một lớp, chân đi giày vải màu xám. Riêng người hộ vệ kia thì là một nam nhân dáng vẻ chừng bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường nhưng cương nghị, thân mặc võ sĩ phục màu xanh bó sát người có thể thấy rõ thân hình cường tráng, đầu buộc gọn tóc và búi lên cao.
Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của Tần Khánh, đám người Cẩu Ngân thầm tức giận nhưng cũng chẳng dám làm gì. Cẩu Lãnh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Trường Thiên thì thầm nhíu mày, đáy mắt chợt loé tia sát khí: Xem ra phiền phức đến rồi. Không nghĩ đến đám tặc này lại phát hiện nhanh như vậy. Tuy hắn rất muốn giết chết Tần Khánh, nhưng hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt. Xem ra hắn đành phải bỏ tài bảo mệnh rồi.

Trong lòng thầm suy nghĩ đâu vào đó, vẻ mặt bên ngoài cũng không quên trang vẻ sợ hãi nhìn Tần Khánh.
Cẩu Ngôn nhìn thấy tình cảnh này cũng biết không ổn, đành đứng ra đánh vỡ không khí.
"Nhị công tử Khánh, Tam Hải cũng đã chết, đồ người cũng đã lấy. Hà tất phải tìm bọn kẻ hèn này phiền phức."
Tần Khánh nghe Cẩu Ngôn nói vậy thì tức giận. Gã cứ nghĩ thứ lấy trên người Tam Hải đã là trọn bộ. Ai nghĩ đến lúc phụ thân gã kiểm tra thì phát hiện thiếu món đồ quan trọng nhất. Cho nên gã đành phải đến cái nơi tồi tàn này xem sao. Dù sao trước khi chết, tên Tam Hải kia cũng chơi thân nhất với Cẩu Hoàng. Lỡ đâu Tam Hải có để đồ hay chia sẻ đồ cho Cẩu Hoàng thì sao. Cho nên gã nhất định phải tìm cho ra được đồ vật. Thứ này tuyệt không thể rơi vào tay người khác, nếu không hậu hoạn vô cùng.
"Đừng phí lời nữa. Cẩu tạp chủng, ta cho ngươi một cơ hội: giao đồ hoặc không thì ta diệt cả nhà ngươi. Dù sao đám ăn mày các ngươi cho dù có chết thì cũng sẽ chẳng có ai quan tâm."
Câu trước là nói với Cẩu Ngôn, câu sau Tần Khánh nhìn Trường Thiên mà nói. Vẻ mặt có thể nói là ngoan độc tận cùng, ánh mắt lạnh lùng cực điểm.
Trường Thiên nhìn Tần Khánh như vậy mà không hiểu sao cảm thấy lạnh cả người.
Cẩu Hắc, Cẩu Liên nhìn thấy khí thế của đám người Tần Khánh thì sợ hãi. Dù sao hai người cũng chỉ là Hậu Thiên võ giả làm sao có thể chống chọi lại khí thế của Tiên Thiên võ giả.
Cẩu Lãnh và Cẩu Ngân thì chỉ nhíu mày, đáy mắt loé tia chán ghét. Nhưng xét thấy sự chênh lệch của cả hai nên cũng không dám động.
Riêng Cẩu Ngôn thì không thấy sợ khí thế của Tần Khánh, nhưng lại lo lắng về sự tàn nhẫn của vị nhị công tử này. — QUẢNG CÁO —
Trong Kinh Thành ai chẳng biết vị nhị công tử Khánh của Trấn Thần Hầu Phủ này nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn, ngoan độc. Đến cả người thân ruột thịt mà gã còn có thể xuống tay được thì huống chi là người khác. Nếu khiến gã mất hứng, chỉ sợ cả đám người đều đi đời nhà ma. Lão chết không sao, nhưng các con nuôi của lão còn rất trẻ, lão thật sự không nỡ nhìn chúng chết oan uổng.
Trường Thiên cũng hiểu điều này. Hiện tại hắn không có khả năng bảo mệnh huống chi là giữ bảo. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Câu thành ngữ này quả thật là không sai. Nếu không có thực lực mà cứ khư khư giữ bảo vật thì chỉ khiến bản thân chết một cách thê thảm. Cho nên hắn quyết định giao đồ.
Trường Thiên hạ quyết tâm, nhìn Tần Khánh nói. "Được, ta có thể đưa đồ cho ngươi. Chỉ mong ngươi sau khi lấy được đồ sẽ bỏ qua cho chúng ta. "
Tần Khánh có hơi kinh ngạc về quyết định của Cẩu Hoàng, nhưng nghĩ đến thân phận thấp hèn của Cẩu Hoàng thì bình thường trở lại. Thầm nghĩ cũng chỉ đến thế này mà thôi. Vẻ mặt khinh thường nhìn Cẩu Hoàng nói. "Ngươi yên tâm. Ta cũng không hứng thú phạm Thiên Luật do các Chưởng Thiên cường giả đã đặt ra."
Trường Thiên tuy không tin lời Tần Khánh nói nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lết thân tàn, dựa theo kí ức của nguyên chủ tìm được nơi giấu đồ, lấy đồ ra rồi đưa cho Tần Khánh.
Tần Khánh sau khi lấy được đồ thì cứ thế mà mang theo người rời đi.
Đợi Tần Khánh đi xa, Cẩu Ngôn mới mang vẻ mặt bi thương nhìn năm đứa con nuôi của mình. Khoé mắt hồng hồng nhưng vẫn ráng không khóc. Thanh âm đầy bất lực và tuyệt vọng hướng năm người con nuôi mà nói.

"Các con mau thu dọn hành lí rời đi đi. Sau này đừng bao giờ trở về Kinh Thành."
Cẩu Hắc và Cẩu Liên vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra kinh ngạc nhìn Cẩu Ngôn hỏi:
"Cha, người nói vậy là ý gì? Tại sao bọn con phải đi? Mà đi đâu? Chúng con biết đi đâu bây giờ?"
"Phải đó cha, người kêu chúng con đi, chúng con biết phải đi đâu?"
Cẩu Lãnh nghe Cẩu Ngôn nói xong ánh mắt chợt loé tia sát khí. Nắm tay nắm chặt thành đấm đến nổi gân xanh hiện lên. Đấm thật mạnh vào tường không tiếng động đau khổ. Cẩu Ngân thì chỉ nhắm mắt hít sâu không nói gì.
— QUẢNG CÁO —
Trường Thiên nhìn mà chỉ có thể thở dài trong lòng. Cũng chẳng biết làm gì hơn. Lúc này trong lòng hắn khát khao sức mạnh mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nếu hắn trở nên mạnh mẽ vậy thù hiện tại cũng không cần giống chó nhà có tang phải bỏ xứ mà đi.
Cẩu Ngôn nhìn hai ấu tử thơ ngây mà xót xa không thôi. Ôm Cẩu Hắc và Cẩu Liên vào lòng vỗ lưng hai hài tử mà nói. "Nhị công tử Khánh nhất định sẽ không tha cho chúng ta. Cho nên các con phải nhân cơ hội từng giây từng phút mau chóng chạy trốn. Nếu không chỉ có thể ngồi chờ chết."
"Tại sao gã phải hại chúng ta? Chẳng phải anh ba đã đưa đồ cho chúng rồi sao?" Cẩu Liên vẫn không được rõ lắm ngây thơ mà hỏi.
Trong ấn tượng của bé gái có câu nói phải giữ lời. Chẳng phải nhị công tử Khánh kia đã hứa sẽ không hại bọn họ sao? Vì sao chúng ta còn phải chạy trốn?
"Con gái ngốc, không nên trông chờ vào sự thiện lương đột phát của kẻ ác. Tần Khánh không tiếc giết người đoạt bảo cũng muốn đoạt truyền thừa của vị Chân Cương Cảnh kia thì chắc chắn nó không phải phàm vật. Truyền thừa của một vị Chân Cương Cảnh vẫn còn chưa đủ để nhị công tử của Trấn Thần Hầu Phủ để ý đến mức đó. Trong mắt đám dân đen như chúng ta, Chân Cương Cảnh chính là cường giả, nhưng trong mắt đám vương tôn quý tộc kia tuy có phần đáng tôn trọng, nhưng cũng không đáng giá để xem trọng như vậy."
Cẩu Liên vẫn có phần hiểu phần không mà nghe Cẩu Ngôn nói. Nhưng tổng kết lại thì cô con gái vẫn hiểu là Tần Khánh nhất định sẽ cho người giết tất cả bọn họ. Cho nên nhất định phải chạy trốn.
"Vậy cha đi cùng chúng con chứ?" Cẩu Liên ánh mắt ngây thơ chờ mong nhìn Cẩu Ngôn.
Cẩu Ngôn nghe vậy càng xót xa hơn, khẽ lắc đầu. "Cha đi không được. Cha phải giúp các con chắn phía sau."
Cẩu Liên, Cẩu Hắc nghe vậy thì oà khóc năn nỉ ỉ ôi cố thuyết phục Cẩu Ngôn cùng bọn họ rời đi. Nhưng nói thế nào Cẩu Ngôn cũng không chịu. Cẩu Lãnh và Cẩu Ngân tuy có phần không nỡ, nhưng cũng biết bọn họ nếu ráng ở lại cũng chẳng được gì. Chỉ có thể đành hạ nhẫn tâm bỏ lại Cẩu Ngôn, thu thập hành lí, mỗi người ôm một người nhân lúc cửa thành chưa đóng rời đi.
Trường Thiên cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể vô lực mà chạy trốn. Cũng rất cảm động tình cảm của Cẩu Ngôn dành cho năm đứa con nuôi. Nhưng hắn biết, phần tình cảm này không thuộc về hắn, chỉ thuộc về Cẩu Hoàng. Nếu hắn không ở trong thân xác Cẩu Hoàng thì sẽ không bao giờ cảm nhận được phần tình cảm này.
Không ra ngoài sự lo sợ của Cẩu Ngôn, đêm đến trong con hẻm ổ chuột nơi đám ăn mày nghĩ ngơi. Một hắc y nhân không tiếng động lẻn vào khu ổ chuột, không khó khăn lắm tìm được nơi ở của Cẩu gia. Nhưng chờ đợi gã lại chỉ có một căn phòng trống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.