Ngạn Mạch và Phó Cơ Du chỉ nhìn chứ không vạch trần. Thầm cười lạnh, xem như phản ứng còn nhanh, nhưng vẫn chậm. Tin ngươi thì chúng ta chính là kẻ ngốc.
Mục Huyền có phần lo lắng nhìn Trường Thiên. Hơi suy nghĩ cũng hiểu nguyên nhân tại sao Trường Thiên lại có cảm xúc mãnh liệt nhưng phải cố gắng khắc chế như vậy. Gã tự thử đặt bản thân vào hoàn cảnh của Trường Thiên, khi không bị liên lụy, huynh đệ thân thiết bị giết, cả nhà bị sát hại, bản thân cũng bị người đuổi giết phải trốn đông trốn tây như chuột chạy qua đường. Khó khăn lắm mới giao nộp được chứng cứ, tưởng kẻ thù sẽ bị trừng phạt thích đáng. Ai ngờ kẻ thù không bị bắt, còn thành công trốn thoát. Không tức điên đã là may, đến gã còn thấy bực nữa huống chi là Trường Thiên.
À mà khoan. Sao gã cứ thấy có gì đó sai sai. Hình như có gì đó không đúng lắm. Còn chưa kịp suy nghĩ rõ thì đã bị một thanh âm đánh gãy. Đưa mắt nhìn người đối diện, gã kém chút bị tức giận làm choáng đầu, nhưng có thể làm gì, chỉ có thể cố nén bi phẫn vào lòng. Thật tức chết gã mà.
"Thuộc hạ nguyện thay công tử đi bắt Tần Khánh. Còn mong công tử không nên tức giận." Đông Phương Bất Bại động tác dứt khoát đứng lên, đi đến trước người Trường Thiên, một chân quỳ xuống đất, thanh âm tiêm tế nhưng tràn đầy vẻ kiên định mà nói.
Ngạn Mạch, và Phó Cơ Du kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại. Không nghĩ đến người này còn rất tận tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-phan-phai-cua-dai-phan-dien/1054108/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.