Chương trước
Chương sau
Ngạn Mạch và Phó Cơ Du chỉ nhìn chứ không vạch trần. Thầm cười lạnh, xem như phản ứng còn nhanh, nhưng vẫn chậm. Tin ngươi thì chúng ta chính là kẻ ngốc.
Mục Huyền có phần lo lắng nhìn Trường Thiên. Hơi suy nghĩ cũng hiểu nguyên nhân tại sao Trường Thiên lại có cảm xúc mãnh liệt nhưng phải cố gắng khắc chế như vậy. Gã tự thử đặt bản thân vào hoàn cảnh của Trường Thiên, khi không bị liên lụy, huynh đệ thân thiết bị giết, cả nhà bị sát hại, bản thân cũng bị người đuổi giết phải trốn đông trốn tây như chuột chạy qua đường. Khó khăn lắm mới giao nộp được chứng cứ, tưởng kẻ thù sẽ bị trừng phạt thích đáng. Ai ngờ kẻ thù không bị bắt, còn thành công trốn thoát. Không tức điên đã là may, đến gã còn thấy bực nữa huống chi là Trường Thiên.
À mà khoan. Sao gã cứ thấy có gì đó sai sai. Hình như có gì đó không đúng lắm. Còn chưa kịp suy nghĩ rõ thì đã bị một thanh âm đánh gãy. Đưa mắt nhìn người đối diện, gã kém chút bị tức giận làm choáng đầu, nhưng có thể làm gì, chỉ có thể cố nén bi phẫn vào lòng. Thật tức chết gã mà.
"Thuộc hạ nguyện thay công tử đi bắt Tần Khánh. Còn mong công tử không nên tức giận." Đông Phương Bất Bại động tác dứt khoát đứng lên, đi đến trước người Trường Thiên, một chân quỳ xuống đất, thanh âm tiêm tế nhưng tràn đầy vẻ kiên định mà nói.
Ngạn Mạch, và Phó Cơ Du kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại. Không nghĩ đến người này còn rất tận tâm, thái độ kính trọng. Xem ra là thật sự thần phục. Chuyện này còn khiến hai người kinh ngạc hơn là lúc biết Mục Huyền đầu phục cho Trường Thiên, mà nguyên nhân là do dùng dược vật khống chế. Còn bây giờ là vì lí do gì? Không lẻ vẫn sử dụng dược vật khống chế? Nếu thật vậy thì lúc này lại là loại dược vật gì mà có thể khiến một Thông Mạch Cảnh viên mãn hoàn toàn thần phục?
Trường Thiên thì kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại. Kinh ngạc chỉ thoáng qua, rất nhanh đổi thành vẻ hài lòng. Không hổ là nhân vật xuất từ Nhân Vật Tạp, thật đủ trung thành và tận tâm. Nhìn Đông Phương Bất Bại lại sực nhớ ra nhiệm vụ giết Tần Khánh, lại ngó Ngạn Mạch và Phó Cơ Du.
Tuy nói Định Võ Môn sẽ tận sức bắt cho bằng được Trấn Thần Hầu và Tần Khánh về quy án. Nhưng từ bây giờ đến lúc đó, hắn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Tần Khánh chứ đừng nói chi là giết Tần Khánh. Nếu có thể tham gia vây bắt Tần Khánh thì ít nhiều gì cũng có thể sấn loạn mà giết người.
Vấn đề hiện tại là làm thế nào để có thể thành công tham gia vào công cuộc vây bắt Tần Khánh. Hắn không phải là người của Định Võ Môn, bản thân cũng đang thành lập tổ chức riêng càng không có khả năng gia nhập Định Võ Môn vào lúc này. Nên có phần danh không chính ngôn không thuận mà đề xuất yêu cầu. Nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ nhân dịp Đông Phương Bất Bại đề xuất muốn xin đi bắt Tần Khánh, hắn có thể nhân cơ hội này xin đi theo Ngạn Mạch cùng vây bắt Tần Khánh.
Trường Thiên cũng không biết lúc này Ngạn Mạch và Phó Cơ Du nghĩ thế nào. Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Nghĩ là làm, vội điều chỉnh sắc mặt nhíu mày nhìn Đông Phương Bất Bại, phất tay nói:
— QUẢNG CÁO —

"Đứng lên đi."
Đông Phương Bất Bại không có dị nghị, Trường Thiên kêu đứng lên liền gọn gàng dứt khoát mà đứng lên trở về chỗ ngồi của bản thân.
Mục Huyền nhìn mà thầm líu lưỡi, ê ẩm cả răng, nghĩ thầm sao tên này giỏi nói gì nghe vậy như thế. Mà cái bộ dáng này lại là điều mà bất kì người chỉ nào cũng muốn thấy trên người thủ hạ. Địa vị của gã thật sự gặp nguy cơ lớn.
Mặc dù gã hiện tại không có địa vị đáng nói, nhưng gã có thể nhân lúc Trường Thiên chưa có nhiều thủ hạ đáng giá mà tranh cái vị trí tốt. Mà đã muốn tranh vị trí thì có hai điều cần thiết làm được đó là cần thiết phải hiểu rõ được tâm tư chủ tử và phải là người nghe lời nhất. Mục Huyền chỉ theo Trường Thiên mới được nữa tháng, tự nhận không phải là người hiểu rõ Trường Thiên, nhất là khi có sự xuất hiện của Đông Phương Bất Bại, lại càng không thể suy đoán tâm tư của hắn một cách chính xác. Điều gã có thể làm hiện tại là biết nghe lời, nhưng chuyện này cũng đang bị Đông Phương Bất Bại liên tiếp dẫn đầu, khiến gã hận đến ngứa răng.
Đây chỉ mới là hiện tại, còn về sau thì sao? Mặc dù bây giờ gã đã thần phục với Trường Thiên, nhưng gã cũng biết bản thân hiện tại chưa được trọng dụng lắm, nếu còn không làm thứ gì để tỏ lòng trung thành thì đợi đến lúc dưới trướng Trường Thiên có đông đủ thủ hạ, gã có thể sẽ bị người đến sau chen mất vị trí, thậm chí bị người sau đẩy xuống dưới, như vậy thì quá mất mặt.
Không được, gã không thể để chuyện đó xảy ra. Gã cần thiết tỏ rõ thái độ, hiện tại đã theo Trường Thiên, mặc kệ là ngắn hạn hay lâu dài, gã đều phải làm cho thật tốt. Lúc trước đã bị người hẫng tay trên nhiều lần. Đợt này tuyệt không thể để lịch sử lặp lại.
Trường Thiên đợi Đông Phương Bất Bại đứng dậy, sau mới tiếp tục nói: "Chuyện này đâu thể để ngươi đi làm mà ta thì ở tại chỗ không làm gì. Tần Khánh với ta có thù không đội trời chung, gã giết huynh đệ ta, diệt cả nhà ta, hại ta tan cửa nát nhà. Ta há có thể để yên không nói đến."
Đoạn đứng dậy hướng Ngạn Mạch chắp tay cúi đầu khom lưng thỉnh cầu: "Đại nhân, tại hạ cùng Tần Khánh có thù oán sâu đậm, tuy biết việc vây bắt Tần Khánh đã có Định Võ Môn lo, sớm muộn gì cũng bắt được gã. Tuy nhiên, tại hạ có mong muốn, thỉnh cầu được tham gia vào lực lượng truy bắt Tần Khánh. Góp chút sức mọn trả thù, ngày sau đứng trước mộ của huynh đệ Tam Hải, cha nuôi và các anh em khác còn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà viếng mộ. Mong đại nhân thành toàn."
— QUẢNG CÁO —

Ngạn Mạch cũng không phản đối, thầm nghĩ ngươi nếu không có ý tham gia, bản quan cũng phải lôi kéo ngươi tham gia. Vì thế không do dự gì nhiều mà đáp ứng cực nhanh.
"Được, nếu tiểu hữu đã có ý. Bản quan phê chuẩn. Có điều, tu vi của tiểu hữu còn kém, sợ dễ gặp bất trắc. Bản quan có một món đồ, là hồi trẻ tình cờ có được, vẫn chưa có dịp sử dụng. Nay tặng nó cho tiểu hữu để phòng thân. Chớ chối từ."
Dứt lời liền nhét cho Trường Thiên một món đồ. Đó là một khối ngọc màu trắng ngà. Trường Thiên cầm khối ngọc trên tay, mắt vừa nhìn liền không cần suy nghĩ cũng biết công dụng của khối ngọc. Vật này quá quen thuộc, còn không phải là một khối Hộ Thân Ngọc tam chuyển.
Trường Thiên không những không thấy vui mà còn cảm thấy nghi hoặc, tính cảnh giác cũng bị khơi dậy, tuy không nói ra nhưng trong lòng lại âm thầm dựng một bức tường phòng bị với Ngạn Mạch. Hắn tự cảm thấy bản thân và Ngạn Mạch còn chưa thân thiết đến mức có thể được Ngạn Mạch tặng đồ. Có câu 'vô công bất thụ lộc', không có công lao lại nhận đồ cho không thì thật sự có cảm giác không an tâm.
Mục Huyền đứng ở bên cạnh, thấy Ngạn Mạch bỗng xuất hiện bên cạnh Trường Thiên, lại còn nhét đồ cho Trường Thiên thì thầm nghi hoặc không biết chuyện gì đang xảy ra. Sao êm đẹp lại tặng đồ. Cũng giống như Trường Thiên, Mục Huyền cũng không nghĩ ra lí do Ngạn Mạch phải tặng đồ cho Trường Thiên. Liếc nhìn đồ vật mà Ngạn Mạch đưa tặng, phát hiện nó là một khối Hộ Thân Ngọc tam chuyển thì lại càng kinh ngạc.
Lúc này suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mục Huyền là: dạo này Hộ Thân Ngọc xuất hiện thật nhiều.
Suy nghĩ kế tiếp lại là: Ngạn Mạch xem trọng Trường Thiên?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã bị cảnh tượng trước mắt doạ ngây người.
— QUẢNG CÁO —
Đông Phương Bất Bại thấy Trường Thiên chảy máu, vội nhanh chân đến bên cạnh Trường Thiên. Động tác nhanh gọn kéo Trường Thiên cách xa Ngạn Mạch, bằng tốc độ nhanh nhất mà lấy kim sang dược ra rắc lên miệng vết thương, sau đó lại lấy khăn tay ra băng bó cho hắn. Xác định ngón tay Trường Thiên không ra máu nữa mới cảnh giác nhìn Ngạn Mạch, lặng lẽ lấy ra mấy cây kim may ra nắm trong lòng bàn tay, bộ dạng tùy thời vào trạng thái chiến đấu.
Mục Huyền chỉ bị kinh ngạc vài giây, sau khi thấy Đông Phương Bất Bại băng bó cho Trường Thiên thì thầm nghiến răng căm tức. Sau đó không chần chờ đứng trước người Trường Thiên, bộ dạng sẵn sàng vì bảo hộ Trường Thiên mà chiến đấu. Còn dũng khí ở đâu khiến gã không ngần ngại đứng ra, đó là do gã có Hộ Thân Ngọc tứ chuyển có thể giúp gã bảo mệnh trước Tông Sư võ giả, nên hiện tại gã cũng không có vẻ gì là sợ Ngạn Mạch giết gã. Gã tin, Trường Thiên cũng sẽ không để gã vì hắn mà chết.
Gã lúc trước còn muốn giết hắn, nhưng hắn không những không giết gã mà còn cho gã đi theo bên cạnh làm tay sai. Đủ cho thấy Trường Thiên còn có tia thiện niệm trong lòng. Mà tia thiện niệm này vào thời điểm bây giờ còn rất nhiều, gã không ngại lợi dụng một chút để mưu lợi cho bản thân. Nếu không phải vì biết Trường Thiên còn thiện niệm, gã cũng không dám đi theo Trường Thiên. Người có thiện niệm và không có thiện niệm, tác phong hành sự của họ sẽ rất khác nhau.
Trường Thiên lúc này cũng cực kì kinh sợ. Thế giới tu luyện thật là đáng sợ. Chỉ là nhỏ máu nhận chủ thôi mà có cần phải trích một đống máu như vậy không? Trong phim hay trong mớ tiểu thuyết mà kiếp trước hắn đã xem và đọc, việc nhỏ máu nhận chủ thường chỉ cần một giọt là xong, sao đến lượt hắn lại cần chén máu vậy. Nhìn ngón tay bị bó thành một cục to tướng, trông cực kì xấu, Trường Thiên càng thấy hoài nghi nhân sinh.
Ngạn Mạch nhìn hai người Mục Huyền và Đông Phương Bất Bại đều khẩn trương nhìn hắn mà thầm buồn cười. Nếu hắn thật muốn hại Trường Thiên thì với tư cách là một Tông Sư võ giả, Trường Thiên bây giờ còn có thể yên ổn mà đứng đó nhìn ngón tay của bản thân sao?
Phó Cơ Du nhìn bạn thân hành sự một cách thô lỗ thì chỉ có cảm giác cực kì xấu hổ, không muốn nhìn nhận người bạn này nữa. Kêu hắn lấy ít máu thôi, miệng thì đáp ứng sẽ lấy máu một cách uyển chuyển. Kết quả... Mặc dù cái cớ để lấy máu rất phù hợp và không thể chê, nhưng cứ thấy nó sai sai thế nào ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.