Khoan Tử nghe vậy, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cả người nơm nớp lo sợ.
“Ngài Diệp…mong ngài bỏ qua cho tôi…”
Diệp Hoa cười khẩy, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Khoan Tử, hắn cứ một mực như vậy chưa hề có dấu hiệu mở miệng.
Sắc mặt Hàn Phách đen lại, da mặt nhăn nheo hiện rõ tuổi già của ông ta. Lúc này, dường như không còn kiên nhẫn, Hàn Phách sút mạnh Khoan Tử, mặc kệ sống chết của hắn, hướng mắt về Diệp Hoa nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu Diệp…tôi biết cậu trẻ tuổi, để đi được đến ngày hôm nay ắt hẳn phải có chỗ kiêu ngạo của mình nhưng cậu còn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu rõ được sự đời…lăn lội trong cái xã hội này cậu phải hiểu được một chữ nhịn, món hời lớn như vậy liệu cậu có tiêu thụ nổi không? Hơn nữa Hàn Phách tôi cũng không phải đèn cạn dầu…”
“Tôi biết…nhưng có bản lãnh để giữ được không thì Hàn thúc có thể thử?” Diệp Hoa nhíu mày, ánh mắt sắc bén, cao ngạo đối diện với Hàn Phách.
Hàn Phạch sắc mặt càng ngày càng kém, lần đầu tiên có người dám đối cứng với ông ta như vậy, xem ra ông ta còn không xuất uy thì người thanh niên này còn tưởng mình là con mèo bệnh.
“Được, tốt lắm!” Hàn Phách gằn lên từng chữ, ông ta xoay người nói với mọi người bên dưới: “Hôm nay đến đây thôi, mời các vị người nào về nhà nấy.”
Đám người nghe vậy như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Dù sao khí thế của hai người quá mạnh, người bình thường như bọn họ làm sao có thể chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ong-trum-xa-hoi-den/4603302/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.