“Đáng sợ như thế…” Trong phòng phần lớn là nữ sinh, Dao Kỳ cất giọng nhẹ nhàng: “Sẽ không có gì quá giới hạn đâu.” Nghe cô ta nói vậy, rất nhiều nữ sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Có người trên mặt còn lộ ra nét hưng phấn. Hàn Phác Đông cười hề hề một tiếng, đặc trưng của mấy tên dê già: “Đừng sợ mà các em gái, cùng lắm là yêu cầu các em hôn môi thôi chứ có gì đâu.” Tiếng cười đùa chửi mắng chụp xuống đầu hắn. Mọi người bàn bạc xong liền đồng loạt nhìn Diệp Linh và Tiểu Hy, chờ ý kiến của bọn họ. Diệp Linh đang muốn mở miệng từ chối thì bị Dao Kỳ chặn miệng “Tiểu Linh cậu nhất định phải tham gia đấy, không cho phép cậu từ chối nữa đâu!” Đám người ở bên sợ không đủ náo nhiệt liên tục mở miệng nói “Dao Kỳ nói rất đúng, hiếm khi mọi người mới được ngày vui như vậy cậu nhất định cũng phải tham gia” “Đúng đấy, đúng đấy trò vui như này không thể thiếu cậu được” Diệp Linh nghe vậy trong lòng có chút suy nghĩ, vừa nãy mình đã từ chối Dao Kỳ rồi nếu lần này còn tiếp tục từ chối nhất định là quét sạch mặt mũi của cậu ấy rồi! Dù sao nơi đấy đến hơn chục người mình cũng không đen đủi đến mức rơi vào mình đi! Nghĩ vậy Diệp Linh bèn gật đầu đồng ý: “Được rồi, đừng có đùa quá giới hạn là được” Thấy Diệp Linh đồng ý bầu không khí lập tức trở lên sôi nổi hơn, người vui mừng nhất lại không ai khác ngoài Hạo Vũ Kiệt. “Xin lỗi, làm mọi người mất hứng rồi mình có chút việc quan trọng mọi người cứ chuẩn bị trước đi chỉ vài phút sau mình sẽ quay về” Nói xong mặc kệ những ánh mắt u oán của đám người, hắn đi ra ngoài hướng về phía nhà vệ sinh, tay móc ra một chiếc điện thoại, lục tung danh bạ tìm ra một hàng chữ quen thuộc rồi nhấn gọi. “Tít…tít…tít” “Lão công ai gọi anh kìa…Ngô…” Bị người ngắt lấy hai nụ hoa ở trước ngực cô gái kiều mị khẽ rên lên một tiếng. Người đàn ông như bị thanh âm dâm đãng gợi lên hỏa dục, bên dưới tiểu đệ đang xẹp lại bỗng dưng hùng dũng căng phồng lên. “Oa…Lão công xem này, bên dưới anh thật to lớn” Vừa nói cô vừa cầm chặt lấy nó, liên tục buôn lời hoa mĩ, nhưng trong lòng lại hiện rõ vẻ chán ghét rõ ràng chỉ là một con lại giun đất lại ước mơ làm cự long. Nếu không phải vai chính lần này rất quan trọng còn lâu thì còn lâu lão nương mới để ngươi cưỡi lên người. “Haha! Cục cưng đợi anh, xong việc anh sẽ cho bên dưới ăn thật no” Nói xong hắn đứng dậy nhấc điện thoại trên bàn, chưa kịp nói đầu bên đã nói trước. “Anh Hùng mọi việc em chuẩn bị xong hết rồi, anh phái người mau chuẩn bị tiếp theo đi” Người được gọi anh Hùng giọng khàn khàn nói: “Mày làm tốt lắm, cứ làm theo kế hoạch đi” Vừa nói tay hắn siết chặt tấm ảnh trên tay, ánh mắt không dấu nổi dục vọng. Người trên tấm ảnh là một cô gái, tuổi tác còn rất nhỏ đoán chừng vẫn còn là một học sinh trung học, tấm ảnh không rõ nhưng có thể thấy cô gái rất xinh xắn, tuy thời tiết lúc này còn đang mùa đông cả khung hình đều là một máu trắng của giá lạnh nhưng cô gái nhỏ chỉ tùy cười một tiếng lại như ánh nắng mặt trời ban mai đơn giản xua tan cái lạnh của mùa đông. Nếu Diệp Linh ở đây chắc chắn không nhịn được mà kinh hô một tiếng, đây không phải là mình sao! Hắn đưa tay sờ lên yết hầu không tự chủ nuốt ực một cái. Hạo Vũ Kiệt dường có điều muốn nói gì đó nhưng e ngại anh Hùng, cuối cùng e dè nói: “Anh Hùng nghe nói người sau lưng của Diệp Linh không đơn gian chỉ sợ…” Chưa để hắn nói hết câu, đầu bên kia lập tức truyền lại những tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Lão tử có gì phải sợ, mày cứ làm theo lời mày nói đi, cho dù là thiên lão tử tới tao cũng chống lưng cho mày” Hạo Vũ Kiệt nghe vậy thần kinh thoáng buông lỏng, hắn cắn răng nói: “Được! em nhất đinh sẽ hoàn thành” Nói xong, A Hùng lập tức cúp máy, nhìn sang người nằm trên giường, bên dưới không tự chủ xẹp xuống, so với người trong ảnh quả thật là trên trời dưới đất. Hạo Vũ Kiệt bước vào phòng làm bộ thân sĩ nhưng ánh mắt không dấu nổi một tia âm u: “Để mọi người đợi lâu rồi, mọi người bắt đầu chơi đi” Thấy người đã đủ, một người trong đó liền lên tiếng: “Ok! Chúng ta lấy chai rượu quay, miệng chai hướng về ai thì người đó trả lời, thế nào?” “Ok!” Lực lượng quần chúng rất lớn, chỉ trong chốc lát là chiếc bàn được dọn sạch sẽ, chỉ còn vài chai rượu và lon bia. Bọn họ đặt chai rượu lên đĩa thủy tinh rồi bắt đầu quay. Trò chơi bắt đầu, người xui xẻo nhất lại là Tiểu Hy, miệng chai ba lần hướng về phía cô nàng. Cô nàng câm nín nhìn trân trối: “Sao tớ lại nấm mốc thế này?” Cô bạn nhỏ chọn một lần đại mạo hiểm và hai lần lời thật lòng. “Thế này vậy, không làm khó cậu, trong số nam sinh ở đây cậu tùy ý chọn đại người nào đó rồi ôm một cái được không?” Bọn họ đang hưng phấn, chỉ cần ôm một cái xem như buông tha cho đối phương. Tiểu Hy quét mắt qua một loạt nam sinh đang có mặt, xong đời, đều là ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói. Hàn Phác Đông đá lông nheo: “Đến đây, anh trai cứu vớt em.” Tiểu Hy tự nhiên thoải mái ôm hắn một cái, mọi người cũng không ai đùa bỡn trêu chọc gì. Hai lần lời thật lòng cứ vậy mà qua. Trò chơi vẫn tiếp tục. Đến lần quay thứ chín thì miệng chai hướng về phía Diệp Linh. Một cô gái cao hứng vật vả hỏi: “Tiểu Linh chọn mau, chọn mau!” Diệp Linh suy nghĩ rồi nói: “Đại mạo hiểm” Hạo Vũ Kiệt chớp lây cơ hội vội vàng nói: “Làm bạn gái của mình trong vòng một tuần được không” Hắn tự tin chỉ cần trong vòng một tuần là có thể để cô quỳ phục dưới gối mình. Đám người trong phòng lập tức im bặt, sau đó rầm gú chu lên như chó sói. Chỉ có sắc mặt Dao Kỳ xanh mét, cố nặn nụ cười thỏ thẻ nói: “Đừng vượt quá giới hạn mà” Hạo Vũ Kiệt nghe vậy ánh mắt trở lên âm lãnh, chỉ hận không thể bóp chết người này. “Được rồi, nghe nói Diệp Linh có một người anh trai đúng không? Cậu mau gọi điện thoại cho anh ấy nói cậu yêu anh ấy đi!” Lần này không ai phản đối, vừa kích thích lại hại chết người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]