“Khụ…” Anh Kiệt kho khan vài tiếng, che dấu đi sự bối rối của mình, tiếp tục mở miệng nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến chúng tôi” 
Biết là như vậy, nhưng anh không nhìn thấy Diệp tổng sắc mặt vô cùng khó coi sao? Cứ như thế này bọn họ làm sao dám tiếp tục. 
Vừa lúc này, cánh cửa được mở ra, một cô gái ăn mặc hở hang, sặc sỡ bước vào. 
Những thanh âm ‘cộc, cộc’ của chiếc giày cao gót va chạm trên nền nhà làm cho mọi người cảm thấy thật chói tai. 
Người còn chưa đến nhưng thanh âm chua chát của cô đã vang lên: “Chuyện này là sao? Các ông nhất định phải giải thích cho tôi, vai diễn này trừ tôi ra chắc chắn không một ai có thể động vào” 
Khương Mật vừa đi đến, sắc mặt cao ngạo trực tiếp bỏ qua những người trong phòng, cô đảo mắt lướt nhanh một hồi sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại rơi trên người thanh niên trước mặt. 
Con ngươi đột nhiên co rút lại, gương mặt ửng hồng, lời nói vừa thốt ra liền cảm thấy thật hối hận. 
Người thanh niên này thật sự là quá đẹp, đẹp đến mức khiến cho người đối diện cảm thấy hít thở cũng không thông. 
Trương Phàm thấy vậy, điều ông lo lắng cũng đã đến, ông sốt ruốt vội vàng lên tiếng: “Khương tiểu thư…chuyện này hay là thôi đi, cô xem…” 
Khương Mật nghe vậy, sắc mặt thoáng cái liền đanh lại nhưng nhớ đến người thanh niên tuyệt sắc kia cô cố hạ giọng, gương mặt tỏ ra thân thiện nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ong-trum-xa-hoi-den-hac-lo/2278382/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.