Lộ Khiết nghe vậy, đầu tim không hỏi run lên.
Cánh tay của anh ôm chặt lấy cô như hận không thể chôn sâu vào trong người.
Ngửi thấy mùi hương thơm quanh quẩn ở nơi chóp mũi, Diệp Hoa hô hấp ngày càng trở lên gấp gáp, thật lâu sau đó hắn mới nói ra một câu vô nghĩa.
“Cô biết không? Tôi không thích phụ nữ”
Không thích phụ nữ?
Vậy anh coi tôi là đàn ông sao?
Lộ Khiết sắc mặt thoáng cái liền đen lại, đôi mắt to tròn không khỏi nhìn lên Diệp Hoa, gương mặt chỉ kém ghi lên hàng chữ ‘Không tin’.
Biểu cảm của cô được thu hết vào tầm mắt của Diệp Hoa, môi mỏng khẽ nhếch lên, cánh tay ôn nhu vuốt lên mái tóc của cô.
“Tôi rất thích mùi hương trên cơ thể của cô…” Diệp Hoa ngừng lại, ánh mắt khẽ rơi trên người cô, trong bóng tối, đôi mắt nâu của hắn như biến thành hố sâu thăm thẳm: “Nó làm tôi cảm thấy chỉ muốn đè cô xuống mà ăn cô không chừa xương cốt…”
Quả nhiên người như anh cũng chẳng thể nói được câu nào tử tế.
Cô bất mãn, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng cánh tay thon dài tưởng chừng vô lực ấy lại hệt như tảng đá cho dù cô làm thế nào cũng đều không thể nhích ra được một chút.
“Anh…Sắc lang!” Lộ Khiết hai gò má đều ửng hồng, không biết là do tức giận hay xấu hổ.
Diệp Hoa nghe vậy, đáy mắt hiện rõ ý cười, cánh tay cũng hơi nới lỏng, Lộ Khiết còn tưởng anh buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ong-trum-xa-hoi-den-hac-lo/2278363/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.