Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 101 PN2

Thời điểm ra khỏi Thanh Huyền điện, eo Hà Duy sắp gãy tới nơi.
Được cái tu vi cậu cao, bằng không chết trên giường là cái chắc.
Đành rằng bốn người hóa một, nhưng một người có tinh lực bốn người là thế éo nào!
Đây có chút chịu hổng nổi nha!
Vừa ló đầu ra đã gặp ngay một cô gái mỹ lệ, phong thái quả nhiên uyển chuyển, khí chất hoàn mỹ, hơn nữa Hà Duy tinh mắt tính được tu vi của cô rất cao.
Đang thắc mắc không biết là ai thì trông thấy hai bé con chui ra sau lưng cô.
Một tiểu cô nương nhu mì trên đầu có hai bánh bao nhỏ, một thằng bé tóc rối mặt mày kiêu ngạo.
Giờ đây nhìn thấy, Hà Duy thật có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Đây chẳng phải Vân Uyển Nhi với Đan Vũ sao!
Không đúng, trẻ con ở đây sao càng lớn càng nhỏ thế này!
Ngay sau đó, cô gái xinh đẹp nọ đi tới, cúi chào cậu, cất tiếng có chút nghẹn ngào: “Hà đại ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Hà Duy bùm một tiếng, thoáng nhấc đầu lần nữa mới láng máng nhận ra.
Té ra… đây mới là Vân Uyển Nhi!
Cơ mà… cậu đi chưa đầy một năm, Vân Uyển Nhi sao lại…
Đang chẳng biết trả lời kiểu gì thì tiểu cô nương nhu mì lên tiếng: “Đại bá! Ngài ngủ lâu quá chừng! Mẫu thân nói ngài đã ngủ chín trăm năm rồi…”
Vân Uyển Nhi lườm tiểu cô nương, tiểu cô nương liền im bặt.
Hà Duy thì ngây ngẩn cả người.
Chín… chín trăm năm.
Rốt cuộc là sao?
Hà Duy cố trấn định lại, nhanh chóng hỏi thăm Vân Uyển Nhi.
Vân Uyển Nhi biết không nhiều lắm, nhưng chỉ từ đôi ba câu của cô, Hà Duy đã hiểu toàn bộ.
Mũi cậu thoáng cái cay xè, lập tức quay đầu về điện.
Cậu chỉ chờ một tháng đã muốn phát điên, còn Đoan Thanh chờ cậu tận chín trăm năm!
Mắt Hà Duy rưng rưng vì cảm động, vừa vào cửa đã bắt gặp nam tử tuấn tú đang tiện tay khoác áo choàng, đầu cậu nóng lên, tức khắc nhào tới.
Đoan Thanh cười khẽ thành tiếng: “Chưa đủ à?”
“Ừ!” Hà Duy bò lên người hắn, nghiêm túc hôn môi hắn.
Mái tóc bạc của hắn, đôi mắt của hắn, nốt ruồi đẹp đẽ và cánh chim rực rỡ như ánh nắng của hắn.
“Em yêu anh!” Hà Duy hô to, “Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh…”
Miệng bị bịt kín, sau nụ hôn thật dài, Đoan Thanh ôm eo cậu, nâng cậu lên, xuôi theo nơi ấm áp đẩy vào.
Nhìn cậu ý loạn tình mê, Đoan Thanh bèn đổi tư thế, phủ lên người cậu, vùi vào cổ cậu, nhẹ nhàng thổ lộ bằng chất giọng khàn khàn say đắm: “Ta cũng yêu em.”
Phóng túng xong phải lãnh hậu quả.
Hà Duy nằm đơ trên giường suốt mấy ngày, tim chợt giật thót, nhớ tới một chuyện chết người.
Mai Thiệu… Mai Thiệu!
Cậu cho rằng mới qua một tháng, nhưng thực chất là chín trăm năm, Mai Thiệu…
Tại Mai gia xa xôi, gia chủ đương nhiệm Mai Thiệu hắt xì liền ba cái, ai nhớ mình vậy ta?
Mai Thiệu bấm đốt ngón tay tính toán, nghĩ chắc Hà Duy tỉnh rồi ha? Sao chưa ai báo cho mình vậy kìa? Mai tới đỉnh Thanh Loan xem thử mới được.
Đang buồn bực, đằng sau bỗng vang lên tiếng “phành phạch”, Mai Thiệu vừa ngoảnh lại liền nổi xung: “Mai Tiểu Hoàng, con đừng giũ nữa được không! Cả phòng toàn lông là lông đây này!”
Mai Tiểu Hoàng bĩu môi: “Chiếp, phụ thân xấu, chiếp, con muốn bỏ phụ thân!”
Mai Thiệu nghe xong, nhất thời đau nứt đầu, Phi Linh tộc hiện nay không còn cấm chế, cả đám được kích phát Đấu Linh, tu vi tăng như hỏa tiễn, y đã sớm đánh không lại hắn, hở tí là bị áp đảo, mọe nó, bực chết được!
“Câm miệng câm miệng! Ông đây đẻ mi ra đúng là xui tám đời!” Ngoài miệng lải nhải, song y vẫn cam chịu đi nhặt lông chim (gà).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.