CHƯƠNG 99
Hà Duy tưởng mình chết thật rồi, nên thời điểm mở mắt ra, đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dường như đã ngủ rất lâu rất lâu, lâu vượt sức tưởng tượng, thành ra lúc thức dậy đầu mới nặng trình trịch, quay mòng mòng, chẳng nghĩ suy được gì.
Hà Duy ngồi đơ ra một hồi, đến khi loáng thoáng phản ứng được mới đứng phắt dậy.
Lăng Vân Dực, Lê Viêm… Không, là Đoan Thanh.
Cậu… việc này…
Đầu óc nhoáng cái tiếp nhận quá nhiều cảm xúc, Hà Duy có phần không biết làm sao.
Cậu chưa chết, cậu còn sống, nhưng tại sao? Chẳng lẽ… lòng Hà Duy lạnh đi, thuật tụ hồn thất bại rồi?
Đau đớn kịch liệt nổ tung trong đầu, Hà Duy khẽ rên rỉ, rốt cuộc thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Nhưng nháy mắt sau, sắc mặt cậu liền tái nhợt, triệt để bàng hoàng.
Căn phòng trọ chật hẹp, máy tính, bàn học, cả cái tủ quần áo rộng khoảng mét hai nữa.
Những thứ này rất quen thuộc, đồng thời cũng thật xa lạ.
Ở đây nào phải đại lục Đấu Linh, mà là thế giới của cậu, cậu… về rồi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Hà Duy liều mạng nhắm chặt mắt, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Sắc trời đã đen, trong phòng cũng u ám, ánh sáng chớp tắt trên máy tính càng thêm nổi bật trong bóng tối.
Hà Duy chẳng thèm liếc một cái, chỉ chết lặng đẩy ghế ra, sau đó nằm lên giường.
Chỉ là mộng thôi, chờ cậu tỉnh ngủ, mộng cũng vụt tan.
Hà Duy ngủ thật, có điều bên gối chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
Hà Duy không rõ mình ngủ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nu-than-cua-trai-thang/1335112/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.