CHƯƠNG 92
Tống Đoan Nghi nói vậy, rồi nhìn Hà Duy đầy dịu dàng.
Tim Hà Duy đập lỡ nửa nhịp, không phải do sư tôn đẹp tựa tranh vẽ, mà vì bản năng thức tỉnh, trong lòng cậu bắt đầu nảy sinh linh cảm bất an.
Không thể bị sư tôn mê hoặc! Lời này cơ hồ bật ra trước tiên trong đầu cậu.
Hà Duy nhanh chóng hoàn hồn, bảo: “Sư tôn nói gì thế? Lăng Vân Dực thích hay không…”
Cậu chưa dứt lời, Tống Đoan Nghi đã đến gần cậu hơn: “Đừng trốn tránh.”
Lần này, Hà Duy nói không ra lời.
Hai người trầm mặc một lúc, Hà Duy thỏa hiệp, tuy biết sư tôn đang dụ mình vào tròng, nhưng cậu chẳng biết nên dừng lại thế nào. Hơn nữa… từ tận đáy lòng cậu cũng muốn biết liệu những điều cậu chưa thấy rõ, phải chăng sư tôn đã sớm nhìn ra tất cả.
Hà Duy thở dài, ngẩng đầu nhìn sư tôn, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, vậy ngài nghĩ thế nào?”
Giọng điệu cá cắn câu rành rành lại không làm Tống Đoan Nghi ra chiều đắc ý.
Hắn vẫn giữ nguyên dáng dấp thanh thanh đạm đạm, chỉ đôi mắt xuất trần là nhiễm chút ưu tư, tựa như mực vẩy lên trời quang, khiến cõi lòng người xem không khỏi rung động.
Hà Duy đối mặt với hắn, Tống Đoan Nghi mở lời: “Ngươi xuất hiện tại thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, xả thân cứu hắn. Với hắn mà nói, ngươi là cọng rơm cứu mạng duy nhất, là hy vọng sống sót, là nguồn sáng độc nhất sau khi hắn vô vọng với thế giới này.”
Suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ Tống Đoan Nghi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nu-than-cua-trai-thang/1335105/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.