Hà Duy nhìn bé con mềm mềm mà tâm trạng có chút phức tạp. Kiếp trước cậu không thân thích bạn bè và chưa kết hôn, kiếp này cũng mới mười bảy tuổi, căn bản chưa từng gặp đứa trẻ nào nhỏ như vậy. Thế nên, cậu không đoán được đứa nhỏ này lớn bao nhiêu. Tay chân nhỏ xíu thế kia, chả lẽ một tuổi? Không đúng… hẳn là nhỏ hơn, sáu tháng chăng… Ờm, cũng có thể là vừa đầy tháng? Cũng không đúng! Hà Duy chợt nhớ đến lời thoại trong một bộ phim dài tập, hình như em bé ba tháng biết lật sáu tháng biết ngồi, bảy tám tháng mới biết bò… Tóm lại… vẫn chả hiểu gì sất, đứa nhỏ đang ngủ say sưa, cậu tuyệt nhiên chẳng thể biết nó có biết lật hay ngồi không, cũng không rõ nó rốt cuộc bao lớn. Cơ mà, Hà Duy phục hồi tinh thần, trước mắt chưa cần quan tâm độ tuổi của nó, mà nên nghiên cứu xem cha mẹ thằng bé đi đâu mất rồi! Nếu đây thật là Lê Tiểu Viêm, vậy Lê Đại Viêm đâu? Hà Duy tỏ vẻ khó hiểu, vừa cúi đầu liền gặp lại cặp bưởi xa cách lâu ngày, nhất thời càng nghẹn ứ. Ngay sau đó cậu lại nghĩ, phải rồi, giờ cậu đang trong thân thể bán nữ, tức là đang làm nhiệm vụ? Nếu làm nhiệm vụ… vậy Lăng Vân Dực. Hà Duy mới nghĩ đã thấy kinh hãi, cậu hấp tấp mở giao diện hệ thống xem xét thật kỹ. Nhiệm vụ đã ở trạng thái thất bại, nhưng bên dưới có thêm một nhiệm vụ nhánh. “Nhiệm vụ nhánh: Thức tỉnh Huyết Linh Châu, phần thưởng hoàn thành là 3000 kim tệ, cửa hàng làm mới một lần.” Té ra là nhiệm vụ nhánh! Lúc ấy Hà Duy quá rối rắm, chỉ nghĩ đến việc sẽ tái ngộ Lăng Vân Dực, nên đâu chú ý lần này không phải nhiệm vụ chính, mà là nhiệm vụ nhánh. Cũng chẳng có gì bất ngờ, phân loại nhiệm vụ đã có chính, tất nhiên cũng có nhánh, chẳng qua không ngờ lần này lại nhận được. Không phải nhiệm vụ chính càng tốt, ít nhất có thể tránh Lăng Vân Dực. Hà Duy hít một hơi thật sâu, chẳng suy xét cảm giác trong lòng nữa, chỉ tập trung đọc mục tiêu nhiệm vụ. Thức tỉnh Huyết Linh Châu? Huyết Linh Châu là Đấu Linh của Lê Viêm, nếu nói thức tỉnh, lẽ nào hạt châu đang ngủ say? Hà Duy nhíu mày nghiền ngẫm, trong đầu lướt qua cảnh tượng chứng kiến ban nãy, Lê Viêm xông vào vùng đất Cực Hàn, hắn đơn độc giao thủ với rất nhiều Băng tộc, bị thương vào lúc ấy chăng? Có điều… muốn thức tỉnh Huyết Linh Châu thì tốt xấu gì cũng nên truyền tống cậu đến cạnh Lê Viêm chứ, tới chỗ con hắn làm quái gì? Hà Duy đột nhiên nhanh trí, hay Lê Viêm đang ở quanh đây? Đang nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, Hà Duy lập tức trợn tròn mắt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gặp đại ma vương Huyết tộc. Nhưng tiếp theo lại ý thức được một vấn đề, ngoài cửa khẳng định chẳng phải Lê Viêm, Lê Viêm mà biết gõ cửa á? Quả nhiên, khi cửa gỗ mở ra, người bước vào là một nữ tử dáng cao gầy, nước da cô gái trắng trẻo, mi mục thanh tú, riêng màu tóc là xám trắng hiếm thấy tương đối đặc biệt, theo lý nên có vẻ già nua, nhưng nhờ sợi tóc mềm mại và hết sức sáng bóng, thành ra càng tôn lên vẻ trẻ trung xinh đẹp. Cô thấy Hà Duy tỉnh, bèn nói nhỏ: “Muội muội tỉnh rồi, thân thể có khó chịu không?” Nghe thấy tiếng muội muội, khóe miệng Hà Duy giật giật, nhưng nom cậu bây giờ, người ta xưng hô cũng chẳng sai, đành trả lời: “Cũng không có gì khó chịu, làm phiền cô nương rồi.” Cậu chỉ đáp khách sáo một câu, đối phương cũng cười cười, đặt thức ăn xuống rồi bảo: “Bé vẫn còn ngủ à, muội cho bé ăn chưa?” Hà Duy ngớ người, cho ăn? Cho ăn kiểu gì? Chẳng phải giờ mới đưa cơm sao? Thấy cậu ngẩn ra, cô gái chỉ cười nói: “Cũng phải, muội phải ăn no trước mới đút bé được chứ.” Hà Duy nghe không hiểu lắm, nhưng giờ chỉ có thể gật đầu. Cô gái dọn xong thức ăn, đoạn nói tiếp: “Muội ăn đi, ta ra ngoài lấy ít quần áo thay cho hai người.” Tuy Hà Duy vẫn mù mờ với tình huống trước mắt, song chỉ đành đáp: “Đa tạ.” Đợi cô kia rời khỏi phòng, Hà Duy mới nhảy xuống giường, cậu không ra ngoài mà chỉ gia tăng linh khí trên hai tai, mở rộng thính lực lên cao nhất, định nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Vừa nghe đã chiếm được không ít tin tức. “Ai, lại là một cô gái đáng thương, cô nhi quả phụ, nếu không nhờ Hân trưởng lão phát hiện, chỉ sợ đã chết cóng trong đồng hoang băng tuyết.” “Hân trưởng lão thiện tâm, gặp tộc nhân lưu lạc bên ngoài đều mang bọn họ về, chỉ là…” “Ngươi lo lắng thằng bé kia?” “Cũng không phải, đứa trẻ ấy rõ ràng là một Huyết tộc, cô gái này lại kết hợp với một Huyết tộc, còn sinh cả con… aiz…” “Tám phần là bị lừa… bằng không sẽ chẳng rơi vào hoàn cảnh như thế.” Nhóm người thở dài một hồi, nói thêm: “Ngặt nỗi Băng tộc chúng ta trước nay không cho phép ngoại tộc tiến vào, đứa bé Huyết tộc kia…” “Cứ chờ xem sao đã, chung quy vẫn chảy một nửa dòng máu Băng tộc mà.” Hà Duy nghe lỏm chừng một khắc, liên hệ trước sau một phen, rốt cuộc cũng hiểu rõ. Thật không ngờ cậu lại đang ở nơi Băng tộc tụ tập — vùng đất Cực Hàn. Mà mấy Băng tộc đó hiển nhiên xem bán nữ thể của cậu là tộc nhân, thậm chí vẽ ra một tuồng kịch máu chó về một thiếu nữ sa chân lỡ bước bị Huyết tộc lừa gạt, để rồi mang thai sinh con, cuối cùng lưu lạc đầu đường xó chợ. Trí tưởng tượng phong phú cỡ nào chứ, Hà Duy thưởng thức một hồi cũng muốn bái phục. Nhưng chí ít cũng biết tình thế hiện nay, Hà Duy đã biết phải làm gì, ngồi dậy chuẩn bị ăn gì đó. Nhác thấy đồ ăn lại cau mày, khẩu vị Băng tộc thiệt độc đáo. Chẳng có lấy một món xào mà toàn canh, còn là ba loại canh bất đồng. Một món trông như cơm rượu đường đỏ, món khác là đu đủ nấu sữa, món còn lại… Hà Duy nhìn nhìn, chả nhẽ là giò heo hầm đậu phộng? À đâu, cậu bới mãi không thấy giò heo, chỉ thấy mỗi đậu phộng với đậu nành. Dù tất cả đều là canh, hơn nữa còn phối hợp kỳ cục, nhưng may mà mùi vị không tồi, Hà Duy ăn xong, bèn ngó sang thằng bé kế bên, nhất thời tỉnh ngộ. Đúng rồi… phải chăng thức ăn như vầy là suy xét đến cả đứa nhỏ? Theo như lời của cô kia, có lẽ là để cho cả Lê Tiểu Viêm cũng ăn được nhỉ. Hà Duy nghĩ thế, cũng tính lấy chút sữa đút cho nó. Quan tâm con ai làm chi, tóm lại vẫn là một sinh mệnh nhỏ, đâu thể trơ mắt nhìn nó chịu đói. Hà Duy đến bên giường, mới giơ tay chứ chưa kịp chạm đến nó, đứa nhỏ đã mở bừng mắt. Đôi mắt đỏ như ngọc lưu ly quả khiến lòng người khiếp hãi. Hà Duy hơi ngơ ngác, tay vươn ra cũng cứng đờ. Bé con mềm mềm quan sát cậu, mắt sáng rỡ: “Quả nhiên ngươi ở đây.” Hà Duy có chút kinh ngạc, bánh bao nhỏ thế mà biết nói! Tuy giọng vẫn sặc mùi sữa, nhưng đọc nhấn từng chữ rất rõ ràng nha! Gượm đã… nó vừa bảo cái gì? Có thể thấy, đâu chỉ mình cậu bất ngờ, Lê Tiểu Viêm nghe giọng này cũng chau mày, đầu nhỏ nghiêng qua, thấy thân thể mình thì lông mày nhỏ liền nhảy dựng. —–
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]