CHƯƠNG 19
Đúng là sợ của nào đến của nấy, mới rồi còn tưởng mình may mắn không xui xẻo tới mức đụng độ Tu La tộc.
Sau đó, ông trời liền hung hăng tát cậu một cái.
Gặp phải Tu La tộc thì thôi đi, còn má nó đụng một hơi năm thằng!
Hà Duy nhìn năm gã quái vật mà tim gan run bần bật! Nếu không phải đằng sau còn mười mấy củ cải đỏ, cậu đã sớm kêu gào đào tẩu rồi.
Đợi đã… giờ chạy cũng kịp mà, nhóm củ cải đỏ có kết giới bảo hộ, nếu cậu nhanh chân, không chừng có thể níu lại nửa cái mạng…
Không được… Hà Duy cấp tốc phản ứng lại, Tu La tộc là linh thể trời sinh, oán linh tập kết, sức mạnh khủng khiếp, có khi cậu mới hơi tỏ ra ý chạy trốn là sẽ bị cắn nuốt ngay tức khắc.
Nhưng cũng đâu thể đứng đây chờ chết!
Cậu chẳng sợ chết, nếu thực sự răng rắc một tiếng rồi ngỏm ngay, vậy cho ngỏm luôn. Nhưng mẹ nó, chỉ sợ sống không được chết chẳng xong thôi! Bị ngược hơn trăm ngàn lần cái gì chứ, mới nghĩ đã rét run!
Đương lúc đầu cậu đang nổi bão nghĩ cách thoát chết, Tu La tộc đối diện liền mở miệng, giọng nói xảo quyệt khó lường trước sau như một: “Ui cha, nhóc con bị bỏ rơi rồi này.”
Dứt lời, gã giơ tay lên, một tia sáng u ám bỗng bay tới cuốn Hà Duy qua.
Hà Duy cắn răng, chịu đựng nỗi buốt giá thấu xương, không nhúc nhích mà đối mắt với gã.
Lãnh hỏa âm u, tối tăm không ánh sáng, vốn chẳng xứng làm sinh linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nu-than-cua-trai-thang/1335032/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.