Khả Duyên cùng mẹ Khả đi dạo cung tiêu xã một vòng. Mua được một kí thịt, một con cá trắm cỏ nặng gần 2 kí, một kí đậu đen, một kí vừng, hai bình tôm ngâm cà rốt, một bó rau cải cúc, hai miếng đậu phụ.
Hai mẹ con thắng lợi ra về. May mà đến nhanh, tranh được một miếng thịt ngon.
Trên đường về mẹ Khả nhẹ giọng hỏi Khả Duyên .
"Con gái, tối nay sẽ ở nhà mình làm bữa cơm xem mắt. Tuy nói ba mẹ hài lòng về con trai nhà thím Lư của con.
Nhưng chủ yếu vẫn là con thích mới được. Nếu tối nay giao lưu nhiều hơn mà con không thích thì hãy từ chối.
Thím Lư là người hiểu lý lẽ, con đừng lo lắng cho mối quan hệ hai nhà mà bấm bụng chịu thiệt có biết không. "
"Dạ, con hiểu rồi mẹ. Con sẽ xem xét kỹ, nếu không thích con sẽ từ chối. Con nhìn qua thì thấy anh Lư rất biết điều, không phải loại người lên mặt gì đâu. Mẹ cũng đừng lo quá."
Khả Duyên cũng cười theo, đúng là tâm lý lo lắng của cha mẹ. Chỉ cần là người yêu thương con cái thì cái tâm lý này sẽ theo họ cả đời.
Tiếc là Khả Duyên đã rất lâu không còn cảm giác này rồi. Từ khi mẹ cô rời đi thì không còn ai quan tâm đến cô nữa, tận lúc bị tai nạn rồi chết đi, cô vẫn là mảnh ghép cô đơn giữa đời.
Tuy trước khi chết cô vẫn còn một người cha và em trai, nhưng em trai đã lập gia đình rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-noi-to-tinh/3734321/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.