Khả Duyên vừa bắt đầu bưng các món ăn ra bàn. Còn mười phút nữa là đúng giờ tan làm nên giờ bưng ra bàn là vừa lúc.
Thấy cửa đẩy ra và mẹ Khả ngạc nhiên nhìn về phía mình thì Khả Duyên cười chào đón.
"Mẹ về rồi ạ, vào nhà rửa mặt rửa tay đi mẹ, đợi bố về rồi mình ăn cơm."
"Sao hôm nay không đợi mẹ về xào rau, trời nóng mà con vất vả làm gì."
Hàn Huyền sau khi kinh ngạc thì đổi giày, cầm túi đi vào nhà, vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt rồi hỏi với ra.
"Ở nhà cũng không có chuyện gì, nên con nấu cơm luôn. Mẹ đi làm cũng vất vả rồi. Sau này cơm trưa con làm, mẹ không cần về sớm để nấu cơm như trước nữa đâu. Đỡ vất vả cho mẹ."
Khả Duyên cũng thẳng thắn đề nghị với bà Khả. Hàn Huyền nghe vậy thì biết nguyên nhân nhưng vẫn cười nói.
Khả Duyên cũng thẳng thắn đề nghị với bà Khả. Hàn Huyền nghe vậy thì biết nguyên nhân nhưng vẫn cười nói.
"Vẫn là mẹ về sớm nấu cơm thôi, mẹ không nỡ để tiểu Duyên nấu cơm. Con ở nhà rảnh rỗi thì may quần áo là được, tấm vải mẹ mua về hôm trước con đã may đồ chưa? Có cần mẹ may cho con không?"
"Dạ không sao đầu, con cũng thích nấu nướng, mẹ xem tay nghề con tăng lên không ít, lại không nặng nhọc gì.
Vải còn chưa làm, nhưng con sẽ may, mẹ đừng lo."
Khả Duyên nhớ lại tấm vải mà mẹ Khả nhắc đến thì trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-noi-to-tinh/3734311/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.