Cách biên giới hải nước Nam, Bắc 50 dặm.
Khi đến đến nơi đã là ba ngày sau.
Nam Vi cùng nàng xuống xe ngựa.
Nàng nhìn vườn trúc trước mặt mày hơi nhíu hỏi:
"Là nơi này?"
Nam Vi gật đầu đi vào, nàng định đi theo thì Nam Vi lên tiếng:
"Không cần vào cùng ta đâu... Tốt nhất là vào trong căn nhà trúc ở bên trong gần nơi ta đứng, có lẽ sáng ngày mai ta mới ra..."
Nàng nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nam Vi đi vào bên trong.
Nàng ở bên ngoài một chút rồi theo chỉ dẫn của Nam Vi đến căn nhà trúc.
Quả đúng như lời Nam Vi nói tối hôm nay Nam Vi không đến nhà trúc.
+-++++++++
Ngày hôm sau.
Nàng nhàm chán mà nhìn ngắm những cây trúc xung quanh thì nhìn thấy một thiếu nữ một thân hỉ phục bước tới... Không ai khác chính là Nam Vi.
Chỉ sau một đêm mà Nam Vi sắc mặt tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt đỏ hoe.
Nàng nói chuyện vài câu sau thì giúp Nam Vi ổn định lại sắp xếp đồ đạc trong nhàu xong thì nói lời từ biệt.
Nam Vi có chút không nỡ những cũng không làm gì chỉ nói vài lới ý bảo nàng giữ gìn sức khoẻ.
--------_--------------
Dưới đáy vực, sơn cốc.
Minh Thần ngồi dưới đất dựa người vào gốc hoa đào không để ý bộ bạch y sạch sẽ của mình bị vấy vẩn.
Đôi mắt hắn chứa sự u sầu không thể hiểu, tay đặt lên thân cây...
10 năm... 10 năm rồi, thời gian trôi thật nhanh, 10 năm trước gặp nàng hành y cứu thế, ngoài miệng lúc nào cũng nói những lời khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798344/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.