Ngày hôm sau.
Nàng vô cùng nhàn rỗi mà ngồi dã thuốc bỗng có tiếng trẻ con vang lên từ xa:
"Phụ thân, a nương còn về rồi..."
Nàng dừng lại mọi việc đang làm trên tay, vô cùng vúi vẻ chạy ra ngoài.
Bên ngoài là một tiểu nam hài tầm sáu đến bảy tuổi và vài người mặc đồ đen.
Nam hài vừa nhìn thấy nàng thì lập tức lao vào lòng nàng:
"A nương..."
Nàng đỡ lấy đứa bé, dị dàng xoa đầu đứa bé:
"Con về rồi Tĩnh Nhi..."
Lúc này Minh Thần cũng từ bên trong nhà bước ra.
Minh Tĩnh rời khỏi lòng nàng, nhìn thấy Minh Thần lễ phép cười:
"Con đã về thưa phụ thân..."
Minh Thần gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:
"Mọi việc thế nào rồi?"
Minh Tĩnh gật đầu:
"Xin phụ thân an tâm... Mọi chuyện đều theo sắp xếp, không có có gì sai lệch cả..."
Minh Thần vô cùng hài lòng, mắt lại chuyển sang phía nàng cười nói:
"Ta đã nói rồi thằng bé không sao... Nàng thử nhìn xem con trai có mất đi cọng lông nào không..."
Nàng không thèm để ý đến Minh Thần, tay nắm lấy tay Minh Tĩnh dịu dàng nói:
"Tĩnh Nhi đi đường xa cũng đã mệt rồi màu vào trong thôi..."
Minh Tĩnh gật đầu rồi theo nàng vào trong.
Minh Thần vẫn cười không hề để để ý đến chuyện nàng làm lơ mình, chân thì nhấc bước đi theo sau.
-------khoảng cách thần chưởng-------
Buổi tối.
Phòng bếp.
Minh Thần bận rộn mà đảo thức ăn trong nồi.
Nàng đứng một bên làm nước chấm.
Minh Tĩnh đang lấy đũa.
Đại Nhất một thân hắc y đứng bên ngoài mà chạp chạp miệng:
Thật sự không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798339/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.