Tối đến.
Tất cả nữ tỳ đều quỳ xuống.
Sắc mặt lúc này của nàng vô cùng lạnh, lạnh đến mức làm người ta thấy run rẩy.
Tất cả bọn họ không làm gì sai cả cũng không biết thiếu nữ đang ngồi trên ghế giận vì cái gì... Bọn họ chỉ không dám nhìn thẳng thiếu nữ này mà thôi...
"Anh Nhi."
Tiếng gọi vang từ bên ngoài vào.đôi
Nàng chuyển tầm mắt từ đám người hầu đó lên phía cửa... Như đang chờ đợi cách cửa đó được mở ra.
Nam Dạ bước vào, hắn vừa bước vào đã thấy tất cả người hầu quỳ rạp trên mặt đất.
Nàng thì nhìn về phía hắn, Nam Dạ có cảm giác không lành... Đôi mắt nàng vô cùng lạnh, hắn thấy ở trong là sự tức giận mà hắn chưa bao giờ thấy được ở nàng.
Nam Dạ cố làm ra vẻ không biết cái gì mà đối với nàng cười :
"Anh Nhi... Có chuyện gì vậy?"
Nàng cất tiếng hỏi ngược lại, giọng nàng lạnh thấu xương:
"Vậy ngươi nói xem có chuyện gì?"
Nam Dạ thở dài một tiếng… nhìn nàng mà nở một nụ cười khổ:
"Xin lỗi... Là do ta không có cảm giác an toàn... Ta thực sự rất sợ..."
Cơn giận cố gắng kiềm chế toàn bộ mất khống chế:
"Ngươi sợ cái gì chứ?... Mấy năm nay Bắc quốc đã yên lặng không muốn gây chiến rồi, thậm chí còn nhường nhịn Nam quốc vô số lần, ta cũng đang ở trong tay của ngươi... Lâm Sơ không đứng về phía ngươi nhưng cũng không tranh với ngươi... Ngươi còn muốn gì nữa?"
Nam Dạ đi đến ôm nàng vào lòng:
"Xin lỗi... Ta... Ta chỉ là sợ... Ta sợ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798337/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.