Chương trước
Chương sau
Bắc quốc.
Mật đạo vào hoàng cung.
Sau một hồi đi trong mật đao dài cuối cùng cũng đến đích.
Ở cửa mật đạo đã có một nam nhân chờ sẵn.
Trên người y mặc một một trang phục màu vàng, trên y phục được thiêu hình rồng... Vừa nhìn đã biết đó là long bào. Người này chính là hoàng đế Bắc quốc... Bắc Dực...
Nàng vui mừng, không giữ hình tượng mà sải bước chân rộng chạy nhanh về phía trước lao thẳng vào lồng ngực Bắc Dực.
Nàng vui vẻ kêu một tiếng:
"Hoàng huynh..."
Bắc Dực đỡ nàng sủng nịnh mà xoa nhẹ mái tóc nàng, nghiêm giọng như trách cứ nhưng hoàn toàn không có trách ý trong lời nói:
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn hồ nháo như vậy hả..."
Nàng làm nũng dụi vào lòng Bắc Dực nói:
"Hoàng huynh... Ta hảo ủy khuất a...ta bị bắt nạt, có tên dám bắt nạt ta..."
Bắc Dực đen mặt, chỉ nói một từ:
"Ai?"
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt ngập nước nhìn Bắc Dực.
"Chính là lão hoàng đế Nam quốc đáng chết... Lão ta... Lão ta ép ta gả... Chẳng lẽ hoàng huynh chưa nhận được tin... Ta đã cho người truyền tìn về rồi mà..."
Bắc Dực khí sắc âm trầm.
"Chưa nhận được... Một chút thông tin cũng chưa từng được truyền về.."
Nàng nhíu mày rời khỏi lồng ngực Bắc Dực, sắc mặt nghiêm túc:
"Không thể nào... Là do tay chính tay viết thư rồi giao cho ẩn vệ cấp tốc mang về nước..."
Thần thái Bắc Dực nghiêm túc:
"Ba ngày trước có người phát hiện một cái x.ác mặc đồ ẩn vệ của muội... Chẳng lẽ là người này?"
Mặt nàng có vài phần ngưng trọng:
"Trên người hắn có mật thư chứ?"
Bắc Dực lắc đầu:
"Ta không có để ý lắm, nhưng trong có môt tờ giấy đã bị tiêu hủy... Không rõ nội dung bên trong..."
Nàng nhìn Bắc Dực có chút:
"Huynh còn giữ nó chứ?"
Bắc Dực gật đầu:
"Có... Nó hiện tại ở ngự thư phòng..."
Nghe được câu trả lời nàng quay người đi ra mật đạo hướng ngự thư phòng mà đi.
Ngự thư phòng.
Nàng nhìn tờ giấy không còn nguyên vẹn trước mặt, đưa tay sờ sờ tờ giấy rồi cầm lên thả vào trong chậu nước.
Trên tờ giấy lập tức hiện lên chữ nhưng nhìn không rõ do tờ giấy đã bị phá hủy gần hết.
Bỏ nó ra khỏi nước đặt lại trên bàn, nàng cầm khăn lau tay rồi nói:
"Đây là mật thư muội gửi, ẩn vệ này không muốn tin trong thư bị rơi vào tay kẻ đó nên đã phá hủy bức thư."
Bắc Dực thần thái nghiêm túc:
"Muội biết là ai sao, hoặc nghi ngờ người nào không..."
Nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Bắc Dực bước vài bước, vỗ vai nàng an ủi:
"Không có chuyện gì đâu, sẽ ổn mà... Muội yên tâm đi..."
Nàng gật đầu: "Huynh yên tâm đi... Ta ổn, không có chuyện gì..."
-----_________________
Vài ngày sau.
Nàng buồn chán mà nằm dài trên ghế quý phi.
"Ta chán quá Tiểu Uyển..."
Cung nữ Tiểu Uyển bên cạnh nàng:
"Công chúa... Nếu không có dịch bệch thì chúng ta có thể ra ngoài chơi a... Thật đáng tiếc..."
Nàng lập tức ngồi dậy mắt sáng như sao:
"Tiểu Uyển thật thông minh... Mau đi chuẩn bị chúng ta ra ngoài cung..."
Tiểu Uyển lập tức quỳ xuống:
"Không được công chúa... Bên ngoài dịch bệnh hoành hành, vô cùng nguy hiểm.." Nàng cười một cái:
"Thì làm gì được ta chứ, y thuật của ta còn cao hơn ngự y... Ngươi cũng biết ta đã quyết thì không ai có thể cản..."
Tiểu Uyển vô cùng rối rắm, nhưng cuối cùng cũng phải tuân lệnh đi chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.