Rồi mọi thứ cứ thế diễn ra một tháng, Lưu Chính một mặt cùng đám người đó hợp tác nhưng lúc nào tình báo cũng vào tay nàng.
Còn về Sở Ngọc nhiếp chính vương phủ đã công bố là mắc bệnh nan y phải ra ngoài chữa trị.
Gần đây quan hệ với Tây Vực cũng vác đao vác thương, lên chiến trường mà nói chuyện, Hạ Thiên chuẩn bị dẫn binh ra biên quan.
Lưu Chính cầm lá thư trên tay đưa cho nàng, mặt nhăn lại:
"Bọn chúng muốn hành động rồi, đợi lúc tên kia dẫn toàn binh lực lên chiến trường sẽ ra tay với Cung gia."
Nàng mặt mày nghiêm túc quay sang Thu Nhi:
"Báo với tổ phụ và cha chuẩn bị trước, còn trong hoàng cung ta sẽ lo."
Lưu Chính: "trước khi bọn chúng ra tay chúng ta..."
Rồi đưa tay lên cổ làm động tác "giết".
Nàng lắc lắc đầu, cầm ly trà lên nhấp một ngụm ánh mắt sắc bén:
"Diệt bọn chúng... Nhưng phải kèm theo tất cả bè cánh của chúng trong triều."
Lưu Chính gật đầu, nghĩ nghĩ có điều muốn nói, cứ ngập ngừng nhưng cũng quyết định nói:
"Nhu Nhi, nửa tháng nữa hắn ta sẽ ra trận..."
Tay cầm ly trà của nàng khựng lại.
Thu Nhi trừng mắt Lưu Chính:
"Câm mồm, Nhắc đến cài này làm gì? Ngứa da à?"
Lưu Chính gãi đầu không nói gì.
Nàng bỏ ly trà xuống: "mặc kệ."
Lưu Chính bất đắc dĩ nói:
"Nhu nhi à, không thể nào có thể tránh mặt hắn mãi mãi được, tránh được một lúc nhưng không thể nào tránh được cả đời..."
Nàng nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói:
"Muội biết..."
Lưu Chính hơi lo lắng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798310/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.