Mấy ngày sau.
Nàng nhìn người trước mặt, đen mặt hỏi: “Biểu ca… huynh là hoàng thượng… chẳng lễ không có việc gì làm à… đến chỗ muội làm gì…”
Lưu Chính: “… tấu chương ta đã phê xong rồi… không còn việc gì làm nữa… ta sợ muội cô đơn nên đến đây chơi với muội cho đỡ buồn…”
Nàng nhìn Lưu Chính cười như không cười:
“Không phải huynh đến chỗ ta lánh nạn chứ… lại bị mấy lão già kia giục tuyển tú đúng không… ”
Lưu Chính có hơi chột dạ: “… khụ… khụ… làm gì có…”
Nàng chống cằm:
“Cũng phải thôi… hiện tại huynh đã hơn 20 tuổi mà hậu cung vẫn chống vắng không có một bóng người… một cung nữ làm ấm giường cũng không có… để lâu quá người ta còn hiểu lầm huynh không thích nữ nhân cơ…”
Lưu Chính nghe nàng nói thì khổ không nói lên lời, khóc lóc quỳ xuống ôm chân nàng:
“Nhu Nhi muội mau cứu ta đi… huhuhuh…. ta vẫn còn trẻ lắm, bây giờ ta vẫn muốn chơi… chưa muốn lấy vợ đâu… muội nghĩ cách đi… muội mau nghĩ cách giúp ta đi…”
Trong mắt mọi người hoàng thượng Lưu Chính không phải kiểu người gì lạnh lùng khó gần gì… mà là một người thanh nhã, ôn nhu, ngọc thụ lâm phong… mà bây giờ vị hoàng đế ngọc thụ lâm phong đang mất hết hình tượng, ôm chân đương kim hái hậu… biểu muội đại nhân của ngài mà khóc lóc cầu xin…
Nàng nhìn Lưu Chính cười một cái:
“Muội còn đang bận mài ngọc làm nhẫn… vài ngày nữa là phải đưa đến Cung Lâu đấu giá rồi… nên… không có rảnh… huynh tự sử lý đi….”
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798288/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.