Chương trước
Chương sau
Bước chân Bùi Tu Viễn dừng lại một chút, nụ cười mỉm vẫn luôn duy trì trên mặt khiến người khác như tắm mình trong gió xuân bỗng nhiên có chút cứng đờ.

Diệp Tư Niên cúi đầu hít một hơi thật sâu, nỗ lực áp xuống suy nghĩ muốn bật cười trong lòng, thật cẩn thận mà xê dịch vào trong sô pha, nhanh chóng liếc nhìn hai mắt anh.

"Tiểu Ninh." Trong lòng Bùi Tu Viễn đánh một trận tơi bời nhân cách phụ gây ra cục diện rối rắm lớn như vậy, cố gắng duy trì tươi cười ngồi xuống bên cạnh cậu, "Buổi sáng hôm nay..."

"Không có quan hệ!" Diệp Tư Niên đột nhiên đánh gãy lời giải thích của anh, dưới mái tóc màu đen khuôn mặt trắng nõn lấy mắt thường có thể nhìn thấy chuyển qua màu hồng nhạt, giọng nói rất thấp nhưng lại mang theo ý hiểu lòng người, "Sẽ tốt, anh không cần tự ti!" Dứt lời, Diệp Tư Niên còn dừng ánh mắt thật mập mờ quét qua vị trí dưới rốn Bùi Tu Viễn ba centimet, có điều ám chỉ.

Tự, tự ti.......

Bùi Tu Viễn nhịn xuống xúc động muốn che ngực yên lặng phun một ngụm máu, nghĩ đến vừa rồi đã đạt thành hiệp nghị với nhân cách phụ chuyên môn gặp rắc rối, anh đau đầu mà lau mặt, xoay người nắm tay cậu, biểu tình nghiêm túc nói, "Tiểu Ninh, anh muốn nói cho em một việc, sau khi nghe xong em có thể cảm thấy không thể tưởng tượng, có lẽ còn sẽ sợ hãi, nhưng mà..... Nhưng anh sẽ không cho phép em rời đi!"

Diệp Tư Niên không cảm xúc mà nhếch mày, có chút thẹn thùng đối diện hai mắt anh, nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Em.... Em đã nghe nói về người có hai nhân cách chưa?" Bùi Tu Viễn không tự giác nắm chặt tay cậu, trong mắt hiếm thấy lộ ra chút thấp thỏm.

Trong lòng Diệp Tư Niên vừa động, giống như có chút kinh ngạc vì sao anh lại nói đến chuyện này, hơi hơi mở to hai mắt nhìn.

Đôi mắt trong trẻo chỉ có kinh ngạc cùng tò mò, cảm xúc chán ghét khiến anh sợ hãi một chút cũng không có, trong lòng Bùi Tu Viễn không khỏi nhẹ nhàng một chút, thử mở miệng nói, "Nếu bên cạnh em có người bị đa nhân cách, em sẽ, sẽ chán ghét hắn sao?"

"Tại sao lại chán ghét?" Diệp Tư Niên rõ ràng nhìn thấy cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt anh, nhịn không được mở miệng hỏi, "Hắn xúc phạm đến em sao?"

"Không có, đương nhiên không có!" Trong mắt Bùi Tu Viễn xẹt qua một tia ngoài ý muốn, lại giống như mang theo vui sướng không dám tin tưởng, tiếp tục mở miệng hỏi, "Vậy nếu..... Nếu anh có hai nhân cách thì sao?"

"Anh có hai nhân cách?!" Diệp Tư Niên chớp chớp mắt, bỗng nhiên giống như hiểu ra mở to hai mắt nhìn, "Là Tần Thời Nhạc lúc sáng đúng không?"

"Phải!" Trong lòng cảm khái rốt cuộc chính mình có thể rửa sạch nỗi oan, Bùi Tu Viễn gật đầu nói, "Chính là hắn, tính cách hắn tương đối nóng nảy, cũng tương đối ngây thơ."

"A!" Diệp Tư Niên đồng ý mà cảm thán một tiếng, có chút ngượng ngùng cười cười, "Trách không được, buổi sáng hôm nay hắn thật sự.... Rất thẹn thùng!"

Rất, rất thẹn thùng!

Biểu tình trên mặt Bùi Tu Viễn bỗng nhiên hoảng hốt một chút, khi mở mắt ra, đôi mắt vốn dĩ dịu dàng thâm thuý đã bị thay thế bằng sự sắc bén tùy ý.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Diệp Tư Niên: "......"

Nhíu mày tiếp thu ký ức của nhân cách chính, đôi mắt Tần Thời Nhạc càng trừng càng lớn, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn cậu, không thể tin tưởng nói, "Em nói ai thẹn thùng?!"

"..... Là đang nói bản thân em." Diệp Tư Niên nói không chớp mắt, "Anh thân em, em thật thẹn thùng!"

Tần Thời Nhạc nhíu mày nhìn con thỏ ngốc trước mặt vẻ mặt vô cùng bình tĩnh mà nói bản thân thẹn thùng, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng nghĩ lại, ngày thường lúc anh khẩn trương cũng thích bày ra bộ dáng nghiêm túc mặt không cảm xúc, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai cậu, giọng nói có chút an ủi nói, "Yên tâm! Tôi sẽ không cười nhạo em!"

Nhưng mà em có khả năng sẽ cười nhạo anh nha! Đầy mặt Diệp Tư Niên đều là cảm động, nhịn không được nhiệt tình dựa vào người anh, đôi tay thân mật ôm lấy cánh tay hắn, một đôi mắt phượng xinh đẹp chớp a chớp nhìn anh, ánh mắt vừa mềm vừa thân mật.

Moi hết cõi lòng muốn nói chút gì đó an ủi con thỏ béo đáng thương, Tần Thời Nhạc lập tức cứng đờ, nhấp miệng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mặt con thỏ ngốc gần gũi đến mức muốn dán lên người anh, Tần Thời Nhạc nho nhỏ trong lòng ôm ngực rầm rầm đâm tường.

Bùi Tu Viễn vừa ra tới liền thấy Diệp Tư Niên mở to mắt phượng tìm tòi nghiên cứu nhìn mặt anh chằm chằm.

Nhớ tới nhân cách phụ lại làm việc gì ngu xuẩn, Bùi Tu Viễn xoa xoa ngực, lập tức cảm thấy cuộc sống sau này vô cùng u ám.

———————————————

Thành phố B, trong phòng khách sạn.

Tô Di Bạch nhăn mày, mệt mỏi mở bừng mắt, có chút mơ màng nhìn bốn phía xung quanh.

Đầu đau muốn nứt, thân thể như bị bận xe nghiền qua vừa đau vừa mỏi, Tô Di Bạch muốn ngồi dậy, lại không cẩn thận dụng đến miệng vết thương phía sau, lập tức đau đến sắc mặt trắng bệch.

Cậu ta bị bỏ thuốc! Rõ ràng giám đốc nói cậu ta chỉ cần tiếp rượu là có thể nhận được tiền, nhưng mà rượu kia vậy mà bỏ thuốc!

Sau đó...... Sau đó cậu ta làm người bị thương để trốn thoát, vào căn phòng không người này, lúc sau chính là......

Thu hồi tất cả ký ức hỗn loạn cùng đen tối, rốt cuộc nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt Tô Di Bạch trắng bệch, năm ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm khăn trải giường, thân thể trần trụi trải rộng dấu vết run nhè nhẹ, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.

Trong phòng không có người, người đàn ông trong trí nhớ không ngừng lăng ngược xâm phạm đã sớm không thấy bóng dáng, trong không khí còn lưu lại mùi xạ hương, trên khăn trải giường màu trắng, chất lỏng đỏ trắng đan xen có vẻ đặc biệt chói mắt.

Nước mắt rơi xuống, Tô Di Bạch gắt gao cắn môi dưới, liều mạng đè nén tiếng khóc thút thít, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh tuyệt vọng nức nở.

Tô Di Bạch run rẩy xuống giường, run run rẩy rẩy mà nhặt quần áo bị tùy ý ném trên đất, chịu đựng đau đớn trên người, cắn răng mặc từng thứ một.

Đứng trước cửa phòng, ánh mắt Tô Di Bạch trống rỗng dại ra mà quay đầu nhìn một đống hỗn độn trong phòng, nếu..... Nếu bị người khác biết được......

Không! Không thể để cho người khác biết!

Cũng không thể trở về ký túc xá! Bộ dạng hiện tại của cậu bây giờ, người khác nhất định sẽ nhìn ra thứ gì đó!

Nghĩ đến người khác sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ta, Tô Di Bạch hoảng sợ lắc đầu, móng tay hầu như muốn đâm thủng lòng bàn tay.

Nếu không trở về ký túc xá, cậu ta lại có thể đi chỗ nào? Tô Di Bạch duỗi tay sờ sờ túi, ví tiền cùng di động lúc giãy giụa đã bị vứt bỏ, cậu ta bây giờ không xu dính túi, muốn tìm một phòng nghỉ nhỏ cũng không được!

Lúc tuyệt vọng trong đầu bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt tươi cười dịu dàng, trước mắt Tô Di Bạch sáng ngời, run rẩy sửa soạn lại quần áo tràn đầy nếp gấp, chật vật đỡ tường đi ra ngoài.

Giáo sư Hoàng! Giáo sư Hoàng đối với cậu ta tốt như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ cậu ta.

Hoàng Đức Chinh sắc mặt xanh mét đứng trước cửa phòng tắm, trong tiếng nước ào ào vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc bị đè nén, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt.

Gã vẫn luôn rất thích cậu học sinh khí chất sạch sẽ nhìn qua ngượng ngùng lại thẹn thùng, sau khi gã biết được hoàn cảnh cậu ta không tốt thì càng sinh ra lòng thương tiếc, thậm chí dưới tình huống không nói trước với Bùi Tu Ninh đã tùy tiện cho cậu ta vào ở.

Đứa nhỏ này tốt đẹp như vậy! Tốt đẹp đến mức gã nhịn không được mà hướng tới, nhịn không được ôm người vào lòng dùng tất cả để bảo vệ cậu ta! Nhưng mà gã không thể! Lời thổ lộ của gã có thể dọa đến cậu học sinh thuần khiết như vậy, cho nên gã chỉ có thể đau khổ đè nén!

Nhưng bây giờ thì sao!

Nghĩ đến vừa rồi không cẩn thận nhìn đến dấu vết trên người đứa nhỏ, Hoàng Đức Chinh đau lòng đến cực điểm, rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt.

Nghĩ chờ Bùi Tu Ninh trở về chính mình nhất định phải chia tay cậu, Hoàng Đức Chinh lau mặt, đôi tay run rẩy thật cẩn thận đẩy cửa ra, trong mắt toàn là đau lòng mà đi vào phòng tắm.

"Không cần tới đây!" Tô Di Bạch đột nhiên quay đầu lại, hoảng sợ che lại cơ thể của mình.

"Đừng sợ! Giáo sư thích em! Sẽ không tổn thương em!" Hoàng Đức Chinh vội vàng tiến lên, hoảng hốt mà kéo đứa nhỏ đang dại ra đứng sau cột nước không có chút sự sống vào trong lòng, tùy ý để nước nóng làm ướt thân thể.

"Thầy không cần thích em, em thật dơ!" Tô Di Bạch dưới sự an ủi của Hoàng Đức Chinh rốt cuộc không giãy giụa nữa, hỏng mất nhào vào lòng ngực gã lớn tiếng khóc ra.

"Không sao cả! Không sao cả! Tôi không ngại!" Hoàng Đức Chinh duỗi tay xoa xoa sống lưng mảnh khảnh của đứa nhỏ trong lòng, nhất thời hơi có chút thỏa mãn, nhưng gã vẫn là người đứng đắn, chỉ thất thố một chút đã rất nhanh khôi phục lại, cẩn thận ôm người vào lòng nhỏ nhẹ an ủi.

"Đồng ý tôi, được không? Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt!"

Tô Di Bạch im lặng một lát, nghĩ đến bình thường gã cũng đủ quan tâm tới cậu ta, nghĩ đến gã một chút cũng không chê cậu ta đã trải qua những gì, rốt cuộc cảm động gật gật đầu.

Trong lòng Hoàng Đức Chinh một mảnh cảm động, cảm thấy thỏa mãn ôm người trong lòng càng chặt.

Đến nỗi Bùi Tu Ninh..... Cậu nhất định sẽ thông cảm cho gã.

—————————————————-

Sắc mặt Trần Vinh có chút khó coi đứng tại chỗ, nhìn Bùi Tu Viễn bá đạo một tay kéo trợ lý Diệp vào thang máy, đóng cửa thang máy ngay trước mặt hắn.

Hắn điều tra thật lâu cũng không đào ra được chút lý lịch nào của trợ lý Diệp đột nhiên xuất hiện này, Bùi Tu Viễn đem cậu giấu rất kỹ, một đoạn thời gian gần nhất càng là đem cậu đặt bên người, làm một chút cơ hội muốn tiếp cận cậu cũng không có, càng đừng nói là trộm được bảng kế hoạch.

Mà ngày mai, bọn họ liền phải về nước, chờ bọn họ trở về nước, vậy kế hoạch kia của hắn hoàn toàn thất bại!

Nghĩ đến bản thân khoác lác trước mặt anh hai, sắc mặt Trần Vinh đen thêm vài phần.

Trong thang máy, nhìn bàn tay to ngăn bên hông cậu, trong lòng Diệp Tư Niên trợn trắng mắt, nhịn không được mở miệng nói, "Làm gì?"

Bùi Tu Viễn dục vọng chiếm hữu mười phần mà đem người ôm vào lòng ngực, đương nhiên nói, "Nên về nhà sớm một chút! Thu dọn hành lý ngày mai về nước."

"Anh cũng đi theo?" Diệp Tư Niên không tán thành nhíu nhíu mày nói, "Vậy công ty phải làm sao?"

"Có diện thoại có thể gọi video, mấy cái u ác tính kia cũng đã bị loại bỏ không sai biệt lắm, chúng ta có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì!" Bùi Tu Viễn nhướn mày, trừng phạt cắn khóe miệng cậu một cái, "Không hy vọng anh đi cùng?"

"Thích đi thì đi!" Diệp Tư Niên trợn trắng mắt.

Nhìn em trai ở trước mặt mình càng ngày càng nhẹ nhàng tự tại, động tác nhỏ tùy ý cũng càng ngày càng nhiều, không bao giờ giống như lúc trước vừa thấy anh liền hận không thể đi đường vòng, trong lòng Bùi Tu Viễn chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Cười tủm tỉm cùng cậu mười ngón tay dân nhau, Bùi Tu Viễn không tự giác sờ soạng chiến nhẫn trên ngón áp út, lại nhìn tay trái trống rỗng của bản thân, bỗng nhiên trong lòng vừa động.

Có lẽ chính mình...... Nên đi đặt một chiếc nhẫn.....

———————————————-

Đã là buổi chiều, bức màn dày nặng khẽ lay động, không một tia sáng có thể chui lọt, trong nhà một mảnh tối tăm.

Người đàn ông nguyên bản đang ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt ra, đột nhiên xoay người ngồi dậy.

Buổi sáng hôm nay bọn họ vừa xuống máy bay, con thỏ ngốc ở căn phòng sát vách, hiện tại bây giờ chắc còn đang ngủ.

Tần Thời Nhạc nghĩ nghĩ, vẫn là không xuống giường, ngược lại cẩn thận duỗi tay móc máy tính từ trong túi ra, biểu tình nghiêm túc mà tràn vào diễn đàn anh thường xuyên ghé thăm.

[ Đại ma vương đệ nhất vũ trụ: Ấu ấu ấu người mình thích quá nhiệt tình phải làm sao!!!!! Em ấy luôn nhào vào trong lòng ngực tôi!!!"]

Là Lưu Mang không phải lưu manh: Chủ tus tạo thành tổn thương cho chó độc thân!

Người Châu Phi da trắng: Chó độc thân cũng là chó, cầu yêu quý động vật!!! Vẫy tay bái bai!!!!!

Có việc thì đốt vàng mã: Trực tiếp đè xuống đi! [ liên kết] -> truyền thụ giáo trình tống môn, lấy đi không cần cảm ơn, hãy kêu tôi là khăn quàng đỏ!

Thịt thịt ăn thật ngon: Lầu trên +!!!! Cầu phát sóng trực tiếp diễn biến tiếp theo!!!!

Tôi ngày xưa đẹp trai hơn: + đặt gạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.