Về đến nhà, Lạc Lạc đi xuống xe trong ánh mắt khó mà diễn tả được của cả hai cậu nam sinh.
Ở trên xe, Tần Thương dựa người vào ghế, nói bằng giọng trầm trầm.
“Cậu có ý gì?”
Ngô Thiếu Hoằng luôn khiến cho người ta hận không thể đánh cho cậu ta một trận cho hả giận.
“Ý của tôi giống với ý cậu.”
Tần Thương chẳng xem Ngô Thiếu Hoằng ra gì.
“Tốt nhất là cậu nên ôm cái suy nghĩ đó rồi cút càng xa càng tốt.”
Ngô Thiếu Hoằng sao có thể bị Tần Thương dọa sợ, cậu ta chẳng những không tiếp thu mà còn khiêu khích.
“Haha… chưa biết ai mới là người phải cút đâu, tần thiếu ạ.”
Thế nên, để trả giá cho cái miệng tiện của bản thân, Ngô Thiếu Hoằng liền bị vệ sĩ nhà họ Tần ném ở giữa đường, cung đường này không bắt được xe do là khu biệt thự, mà còn cách nhà họ Ngô đến nửa cái thành phố, bây giờ mà chờ người nhà họ Ngô đến đón thì không biết Ngô thiếu gia phải chờ đến bao giờ.
“Tần Thương, cậu chờ đó, tôi nhất định bắt cậu phải trả giá…”
Trong tiếng thét dài của Ngô thiếu gia, chiếc xe nhà họ Tần phóng đi vun vút khiến cho bụi đất bay lên mù mịt.
“Khụ… khụ… khụ…” Ngô Thiếu Hoằng đã bị ném giữa đường rồi mà còn phải ăn cả một miệng cát, đúng là đủ thảm.
- ----
Lạc Lạc vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lạc Hiểu Khuê.
Lạc Hiểu Khuê đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nghich-tap-cua-nu-phu/2589832/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.