Hệ thống này, ta không cần! — Mặc dù Cẩm Ngân xuất hiện, cũng tiện tay giúp ba người tiêu trừ hậu hoạn. Nhưng không vì thế mà Nguyên Phục ngưng đề phòng. Có thể thấy được, Cẩm Ngân sử chiêu vừa rồi, một phần hẳn là có thù oán riêng cùng Vạn Dược Sơn. Phần còn lại, hiển nhiên là đang đe doạ hắn. Dù sao, Nguyên Phục trong Thiên Ma Cốc còn lưu lại một cây hồn đăng. Thiên hạ thuật pháp, khó phòng nhất là chú nguyền thuật. Hắn cố giấu căng thẳng trong lòng, miệng khẽ cười nhẹ, chợt hỏi: - Sư huynh ghé thăm, không biết có gì chỉ giáo? Cẩm Ngân thái độ nghiền ngẫm, quan sát ba người một lượt. Khi ánh mắt y chiếu tới Lý Công Thăng không khỏi dừng lại một chút, lát sau mới nói: - Ta tưởng sư đệ chọn bát hoàng tử phò tá, chỉ là hứng thú nhất thời. Không nghĩ được cũng thật đủ dụng tâm. Nguyên Phục không biết lời của y có ý gì, đành đáp: - Chỉ là cố hết sức mà thôi, chưa tính dụng tâm. Hôm nay sư huynh tới đây, chẳng lẽ cũng là phụng mệnh bề trên truy sát chúng ta? Cẩm Ngân ánh mắt hơi híp lại, một luồng sát khí vô hình bất chợt tỏa ra. Nguyên Phục nhạy cảm phát giác được, không khỏi mồ hôi chảy đầy trán. Hắn tự tin có thể kích sát đám người vừa rồi, nhưng lại không dám trước mặt bực này hung nhân có chút manh động. Nhưng sát ý kia thoáng cái rồi tan biến, tựa như một cơn gió lướt nhẹ qua. Chỉ nghe, Cẩm Ngân nói: - Đúng là như thế, chỉ có điều ta nhận lệnh là từ Sinh Đạo trưởng lão. Nguyên Phục từ lúc rời khỏi Luyện Ngục, trong bụng đã mang nộ ý với Sinh Đạo một mạch. Nghe xong điều này hai mắt liền bắn ra tinh quang sáng chói, trong linh đài Nộ Hoả bất chợt phừng lên. Cẩm Ngân bị khí thế trên người Nguyên Phục toả ra làm giật nảy mình, không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, trên tay chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một kiện Pháp Bảo. Vật này có hình như cái mũ, viền ngoài đầy lưỡi cưa, gọi bằng Huyết Liên Tử. Cẩm Ngân cầm ra vật đó căn bản không muốn tấn công, mà là cho đỡ hoảng. Y vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ, gằn giọng nói: - Kẻ sĩ một ngày không gặp như cách ba thu. Sư đệ có tiến bộ, thật khiến người làm sư huynh như ta hổ thẹn không bằng. Mặc dù nói khách khí như thế, nhưng từ cách đứng của y cùng Pháp Bảo trên tay lại đi ngược hoàn toàn. Nguyên Phục cũng không để ý nhiều đến vậy, thu nộ ý trên người, đoạn hỏi lại: - Sư huynh là Huyết Đạo tử đệ, làm sao phải nghe một trưởng lão Sinh Đạo cách làm? Cẩm Ngân cười lạnh, đáp: - Đúng thế, cho nên ta mới cho sư đệ một cơ hội. Một cơ hội chứng minh bản thân. Nếu thành công vượt qua, Huyết Đạo môn đồ từ nay mặc sư đệ phân phó. Nguyên Phục ngạc nhiên, đây là có ý gì? Cẩm Ngân lời này không khỏi cũng có chút cầm đèn chạy trước ô tô. Thấy hắn nghi hoặc như thế, Cẩm Ngân bèn lên tiếng giải thích: - Thiên Ma Cốc có lục đạo, từ xưa tới nay luận tu chứ không luận tâm (Ý muốn nói, chỉ xem tu vi cao chứ không quan trọng việc tốt hay xấu). Nếu ngươi chứng minh được bản thân giá trị, dầu cho phải đối mặt Tông Phái khác. Ta Thiên Ma Cốc hà tất phải sợ! Chỉ có điều, phải xem sư đệ có cái tài dẫn dắt Tông Phái không cái đã. Y nói đến đây thì ngừng lại, nhẹ bảo: - Đấy là những lời Tông Chủ truyền đạt tới. Ta cũng chỉ là người đưa thư mà thôi. Nguyên Phục có nhiều điều muốn hỏi thêm, nhưng bất chợt đằng xa tiếng gió vang lên rào rào. Hắn không hiểu được trái tim theo đó mà đập thình thịch, chỉ thấy lúc ấy thời gian trôi đi rất chậm. Bấy giờ sương lạnh nổi lên, mây đen từ phía Đại Uy như núi đồi trùng trùng điệp điệp, từng đám từng đám ùn ùn kéo tới. Cẩm Ngân ánh mắt nhìn về phía mây đen, khẽ hừ nhẹ, rồi nói: - Đến rồi! Ta thay người chiếu cố hai người kia. Cứ mặc sức mà phát huy, đại năng từ xa sẽ không ai nhúng tay vào được! Lời vừa dứt, thân ảnh y vụt cái thành đạo huyết sắc, biến mất ngay tại chỗ. Lý Công Thăng cùng Lý Hiền toàn thân bao phủ bởi lồng máu, cũng vụt một cái rồi hướng Tiên Du bay vút đi. Nguyên Phục không hề ngăn cản, hắn biết thử thách của mình tới rồi. Đoạn thở nhẹ một hơi, toàn thân thả lỏng, đối diện với thanh thế rầm rộ trước mặt này. Bực này tràng diện kết hợp hơi lạnh, không khó để đoán ra. Người tới chính là cao thủ Nguyên Anh kỳ! Bất quá, đối phương hẳn là mới đột phá, khí tức trên thân hiển lộ, đầy trời mây đen kết hợp cùng khí lạnh; chính là sơ kỳ Lĩnh Vực không khống chế được mà nhả ra ngoài. Nếu là trước đây, Nguyên Phục vừa thấy cảnh này liền sẽ co giò bỏ chạy. Nhưng hiện tại, hắn trên thân bảo bối rất nhiều. Cớ gì không thả mình quyết chiến một trận!? Tốc độ kẻ tới rất mau, hiện lên trước mắt Nguyên Phục là khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn. Tống Quân Thiên Lý! What the… Tại sao lại là kẻ này? Nguyên Phục đầu ông ông tác hưởng, tựa như bị đánh choáng. Toàn thân run bần bật, tưởng chừng như mềm nhũn ra không còn tý hơi sức. Thử thách mà Thiên Ma Cốc nói với hắn, chẳng lẽ là cái tên Tống Quân trước mặt này? Nguyên Phục nuốt ực một ngụm nước bọt, trên dưới toàn thân mặc cho da gà nổi lên. Nhưng hắn ánh mắt lại trợn to, chỉ cần đối phương có bất kỳ sở động gì liền lập tức tiên hạ thủ vi cường. Trước đây hai bên tu vi sàn sàn nhau, hắn còn chật vật mãi mới thoát được khỏi đối phương. Hơn nữa lúc đấy cũng là dùng phương pháp tự huỷ mới cân kèo. Bây giờ Tống Quân bước chân vào Nguyên Anh, bằng tài trí đấu pháp của gã. Nguyên Phục thua chắc chắn. Tống Quân độn không mà đến, đứng trên trời cao như thần ma hạ phàm. Ánh mắt gã liếc nhìn Nguyên Phục đứng phía dưới, gằn giọng quát: - Có phải mi lấy ta túi trữ vật!? Mau mau trả lại đây, không thì đừng trách. Nguyên Phục biết đây là một trận tử chiến, không thể lui được nữa. Đã như thế cần chi khách khí này nọ đâu? Hắn cười khẩy một tiếng, đáp lại: - Trả? Sư huynh phải chăng ăn đá lắm thành ra bị đần? Đồ tốt vào tay sao nói chuyện trả. Tống Quân nghe thế thì giận lắm, gầm lên một tiếng. Trên bàn tay y nổi lên một ngọn lửa màu xanh dương, toát ra hơi lạnh bức người. Y cười gằn, nói: - Được lắm, hôm nay không băm ngươi thành cám, thật khó tiết cơn giận này. Nguyên Phục trước đây có thấy y sử qua ngọn lửa kia. Lúc đấy kiến thức ngắn còn không biết sự lợi hại. Nhưng từ khi tiếp xúc với Dị Hoả, tâm thần đã cảm nhận được cỗ uy hiếp vô hình. Trên tay Tống Quân, hiển nhiên cũng là một loại Dị Hoả hiếm có. Lúc này, ở trên bầu trời mây đen dày đặc đùn lên thành khối, che khuất ánh trăng mờ mờ, không gian mười phần huyền ảo. Chỉ thấy, Tống Quân đứng trên không trung giang tay ra ném qua. Ngọn lửa ấy hóa thành đạo ánh sáng xanh vạch ra trên không, rồi nổ oành một cái. Tản mát ra xung quanh, từng đợt tia lửa lóng lánh tựa hồ pháo hoa. Nguyên Phục nhìn quanh thật kỹ, thấy không gian xung quanh cô đặc lại. Cảm giác trên thân như mang cả mấy trăm cục tạ, hành động chậm chạp vô cùng. Hắn không nhịn được mà nghĩ tới, trong Luyện Ngục chiêu này của gã gọi là Băng Phong Thiên Lý. Trước Băng Phong Thiên Lý là ngụy Lĩnh Vực, nhưng bây giờ y đạt tới Nguyên Anh. Mới thành chân chính Lĩnh Vực. Chỉ nghe, Tống Quân lạnh giọng nói: - Lần trước bại dưới tay mi, ta trăn trở mà không tìm ra lý do. Hôm nay ở chân chính Lĩnh Vực, thử coi mi có đàng nào mà ứng phó! Nguyên Phục thất thế, nhưng trên miệng lưỡi thì không thể yếu thế được, cười gằn đáp lại: - Sư huynh phong thái ta nhớ kỹ trong lòng. Lần đó ăn đá, chẳng lẽ trí óc khai phá. Mới tiến tới Nguyên Anh? Như thế, sư đệ sau này cũng phải tìm tảng đá nào ăn thử coi! Tống Quân bị nhắc tới chỗ đau, mặt xanh lại như đít nhái. Nếu không phải y trúng phải Phàm Ăn Nguyền Chú, nào có vội vã đột phá Nguyên Anh như vậy đâu? Đừng nhìn Tống Quân bây giờ thanh thế lớn, đó chỉ là phô trương bên ngoài mà thôi, chứ thực tế bên trong nát bươm. Chú Thuật không đơn giản như thế liền giải. Y vừa tức vừa giận, cũng chẳng thèm nhiều lời đôi co. Thuật pháp trên tay bấm liên hồi, không gian xung quanh đặc quánh lại, khí lạnh ùa ra như thác lũ. Những nơi nó đi qua, để lại một mảnh hàn băng tuyết trắng. Nguyên Phục biết sự ghê gớm của Hàn Băng dị hoả, trong cơ thể Tử Tiêu Thần Lôi cũng dùng hết. Nào có phương án đối phó nữa đâu. Thân hình thoắt cái nhảy lùi về sau, nhưng vừa bay được quãng ngắn thì bị một bức tường vô hình cản lại. Lưng hắn đụng phải nó, nghe roạt một tiếng miếng áo phía sau đã đóng thành băng. Bất quá, Nguyên Phục phản xạ nhanh nhạy, vừa lúc cảm thấy không ổn liền ngừng cước bộ mới thoát được một kiếp. Trong lòng không khỏi kinh hãi tột cùng. Tuy sợ hãi là thế, nhưng không lấn át nổi tính liều mạng của hắn. Thường nói, con thỏ gấp cũng cắn người, chớ nói chi là kẻ mang trong mình Nộ Hoả? Nguyên Phục liền rút trong túi ra cây Tản Thiên Tiễn, liệng lên không trung rồi quát một tiếng “Phá!”. Tức thì, cây tiễn ấy vạch lên một đạo ánh sáng nhạt bay vút đi thiệt mau. Tản Thiên Tiễn thân được làm từ Bất Tử Thần Thụ, đao thương bất hoại, thuỷ hoả bất xâm. Còn mũi được làm từ lẫy của Huyền Quy, ngự thiên hạ chi Thuỷ. Mặc dù không phải là khắc tinh của Băng hệ, nhưng để hành động mà không bị cản trở thì chẳng thành vấn đề. Tống Quân thấy đằng xa có đạo hào quang bắn tới, lại không bị Lĩnh Vực của mình ảnh hưởng thì ngạc nhiên lắm, thốt lên: - Bảo bối này thật lợi hại. Nói dứt lời, cũng lấy trong túi ra một cái ngọc bình giơ lên cao. Tức thì, từ trong miệng bình một luồng gió đen vù vù thổi ra, cây Tản Thiên Tiễn bị luồng gió này cuỗm mất. Tống Quân xoay bình, quật ngang một cái quát: “Hồi!” Tản Thiên Tiễn xoay vần như con quay, sau tiếng quát tựa như có thứ gì dẫn dắt liền bắn ngược trở về. Tốc độ so lúc Nguyên Phục thi pháp còn nhanh hơn gấp nhiều lần. Các đó không xa, Cẩm Ngân đứng xem cũng không khỏi chắc lưỡi, nhủ thầm: - Đây là Dị Phong Hỗn Nguyên bình. Mẹ nó! Thiên Sinh giáo cũng thật là đầu tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]