Hệ thống này, ta không cần! — Nguyên Phục bước vào trận pháp, khung cảnh trong này kỳ dị tới lạ thường. Đưa mắt nhìn xung quanh, khi xác định không có cạm bẫy gì, hắn mới dạo thử một lượt. Đi dọc con phố đẫy rẫy đồ ăn bày biện hai bên, Nguyên Phục càng cảm giác có gì đó là lạ. Tựa như mọi thứ đều là ảo, nhưng cũng đều là thực. Thức ăn xếp trên giá gỗ, phát ra mùi thơm mê người. Khiến bụng hắn kêu réo lên, tưởng chừng như đã nhịn đói từ rất rất lâu rồi. Giây lát đang nghi hoặc thời điểm, Nguyên Phục bỗng thấy từ xa xa có bóng người. Không do dự, hắn vội chạy đến xem xem. Thì ngạc nhiên thay, người kia không phải Quỳnh Nga tiên tử thì là ai? Chỉ thấy. nàng ta bây giờ đang ngồi ở quầy ăn, trước mặt là một đống đĩa thức ăn to tướng. Quỳnh Nga dùng tay, không ngừng bốc lấy đồ ăn cho vào trong miệng, tướng ăn thô tục vô cùng. Nhai cũng không thèm nhai, nuốt cái ực xuống bụng. Nguyên Phục thấy kỳ lạ, toan mở miệng hỏi thăm thì bất chợt thần tình trở nên nghiêm túc. Hắn cảm thấy, mình tựa hồ vừa quên đi cái gì chuyện trọng yếu, nhưng mà nghĩ như thế nào đều nghĩ không ra! Nguyên Phục nhíu mày, nhìn về phía tướng ăn thô tục nữ nhân, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Người này là ai? Tại sao mình lại ở đây? Vào thời khắc này, bụng Nguyên Phục réo lên như đánh trống. Hắn cảm thấy bây giờ mình đói vô cùng, trong đầu mọi chuyện nghi ngờ đều vứt qua một bên. Hiện tại, thứ duy nhất mà Nguyên Phục muốn chính là mặc kệ sự đời, được ăn uống thỏa thích. Nhìn các món ăn thơm nức mũi kia, hắn không kiềm chế được cũng ngồi xuống bên cạnh, lấy riêng cho mình một phần món ăn. Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng trong lòng loáng thoáng cảm thấy, mình tốt nhất đừng làm như thế. Bất quá cơn đói, cơn thèm ăn vẫn cứ quanh quẩn trong đầu Nguyên Phục. Hắn lấy năm phần món ăn, khi sắp động đũa thời điểm bỗng dưng phía sau truyền tới tiếng bước chân. Nguyên Phục ngước đầu nhìn lại, phát hiện người tới quần áo rách tả tơi, máu me bê bết, mặt mày nhem nhuốc, dưới cằm râu dài cháy xém một nửa. Cảm giác đề phòng trong lòng hắn dâng cao, nhưng suy đi nghĩ lại còn không biết vì sao mình phải đề phòng? Giờ phút này, Tống Quân thần sắc hơi có chút ngẩn ngơ, mình tại sao lại ở đây? Ánh mắt gã đầy nghi hoặc, đánh giá hai người đang ngồi ở quầy hàng trước mặt này. Hắn tới đây, giống như là vì cái gì chuyện trọng yếu phi thường… Bất quá, làm sao đều không nhớ cái gì cả? Nghĩ nghĩ mà không ra, bụng Tống Quân réo lên từng hồi, Cơn đói bất chợt ập đến khiến gã không tài nào kìm được. Nuốt ực một ngụm nước bọt, bất kể thương thế trên người có bao nhiêu nặng. Tống Quân cũng ngồi vào ghế, lấy mấy đĩa thức ăn rồi gia nhập hội dũng sĩ diệt mồi. Quỳnh Nga tiên tử mặc kệ mọi chuyện xung quanh, vẫn tiếp tục ăn không ngừng. Dường như không gì có thể ngăn cản nàng ta lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. Nguyên Phục nghi hoặc hồi lâu, rồi cũng chẳng buồn nghĩ thêm, đang định đánh chén món ăn thì bất giác dừng lại. Nhìn món ăn đầy dầu mỡ trên bàn, hắn không tài nào có thể đưa lên miệng nổi. Không biết hương vị thế nào, nhưng chỉ thấy cách trình bày thôi cũng đủ làm hắn khó chịu. Dù kiếp trước hay kiếp này, Nguyên Phục đối với ăn uống là cực kỳ khắt khe. Cứ nhìn danh hiệu ở bảng hệ thống của hắn đó là biết. Cái danh “Bậc Thầy Ẩm Thực” để đó cũng không phải nói suông. Ánh mắt hắn quan sát một lượt, thấy phía trong quầy hàng quả nhiên có chỗ nấu nướng. Thả lại đồ ăn vào quầy, Nguyên Phục đứng dậy đi sâu vào bên trong. Ở đây đầy đủ dụng cụ từ bếp lò, nồi niêu các thứ… Mặc dù không nhớ tại sao mình lại ở đây, cũng như vì sao bụng đói đến kinh khủng như vậy. Nhưng trước tiên cứ phải nấu ăn cái đã, chỉ có món ăn do mình nấu hắn mới yên tâm thưởng thức. Nghĩ rồi Nguyên Phục lập tức động thủ, nguyên liệu được sơ chế một cách kỹ càng. Nấu ăn chính là một môn nghệ thuật, còn người đầu bếp chính là một nghệ sĩ. Món ăn chính là tác phẩm, được tạo ra không bằng giấy bút, nó được vẽ trên những món ăn ngon giàu tâm huyết, chỉnh chu từ công thức đến cách bày biện. — Nói tới Quỳnh Nga bị Nguyên Phục ném vào trong trận pháp Ngục Tháp, khi tỉnh lại nàng không thể nhớ được chuyện gì xảy ra. Một loạt câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu nàng. Tại sao mình ở trong này? Tại sao mình lại bị thương?... Nàng đưa mắt dò xét dãy phố đầy đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy mình tựa hồ quên đi rất nhiều chuyện, nhưng lại làm sao cũng không hồi tưởng nổi. Nhìn các món ăn hấp dẫn kia, Quỳnh Nga bụng réo lên liên hồi kháng nghị, cơn đói thình lình ập đến khiến nàng nhịn không được tiến tới một quầy hàng gần đó. Lấy lại tinh thần, trước ăn cho đỡ đói còn những chuyện quên mất có thể từ từ nhớ ra cũng không muộn. Từng món ăn đưa vào trong miệng, nàng chọn quầy này cũng chính là bình thường món ăn ưa thích. Ưa thích? Bình thường mình thích là ăn món ăn này? Quỳnh Nga vừa ăn vừa suy nghĩ lan man, không biết từ khi nào dáng ăn thanh nhã của nàng dần dần không còn. Thay vào đó là dùng tay không ngừng bốc lấy bốc để cho vào miệng, tướng ăn so chết đói còn thảm hơn gấp nhiều lần. Nhưng điều kỳ lạ là càng ăn, Quỳnh Nga lại càng cảm thấy đói. Cho tới khi Nguyên Phục cùng Tống Quân gia nhập cuộc vui, Quỳnh Nga cũng không để ý. Bởi, nàng bây giờ rất rất đói! — Khi Nguyên Phục phá vỡ Tử Mẫu Vô Cực Đảm, Tống Quân may mắn kích phát Thuấn Di Phù trốn thoát khỏi một kiếp. Phù này tốn không ít tiền mới sắm được một trương, vốn dùng để bảo mệnh. Không ngờ lần này đối mặt với hai kẻ thấp hèn kia mà đã phải sử dụng, không khỏi khiến Tống Quân đau xót trong lòng. Giây lát bước vào trong trận pháp kia thời điểm, hắn không may dính chút dư ba vụ nổ. Thương thế trên người cũng vì thế mà ra. Bất quá, đó không phải là lo lắng của Tống Quân. Bởi vì, gã bây giờ không tài nào nhớ được vì sao mình lại ở đây? Vì sao bụng mình lại đói đến kinh khủng như thế? Sau một hồi vấn tâm, Tống Quân bất giác đã bước tới quầy hàng mà Nguyên Phục cùng Quỳnh Nga đang ngồi. Gã cảm thấy hai người này quen mắt cực kỳ, nhưng nghĩ mãi mà không ra mình đã gặp ở đâu. Nhìn nữ tử kia ăn uống thỏa thích, Tống Quân bụng không cưỡng lại được cơn đói, cũng gia nhập vào hội ăn uống. Mỗi một miếng thịt cho vào bụng, một phần linh lực, thậm chí là ký ức lại biến mất đi, để gã ngày càng ý thức được không thích hợp. Nhưng cho dù ký ức không có, gã theo bản năng phát giác được điều gì đó kỳ quặc. Đây chính là bản năng sinh tồn của một Ma Đạo tu sĩ. Chỉ bất quá, Tống Quân ngừng ăn, bụng lại không muốn. Dường như nó muốn hô lên rằng: “Ăn, ăn, càng nhiều đồ ăn…” — Phòng bếp bên trong. Nguyên Phục bụng mặc dù kêu đói, nhưng bản tính khắc chế được bản năng. Hắn mày mò hồi lâu trổ tài nấu nướng, một món ăn rốt cuộc cũng được hắn chế biến xong. Món ăn này chính là thịt bò bít tết. Bít tết trong tiếng Pháp là "Bifteck", tiếng Anh là "Beefsteak". Bất quá, hắn còn không nhớ được những kiến thức này là từ đâu tới. Để làm được nó, công đoạn tưởng chừng như đơn giản, nhưng với nguyên liệu ở đây vẫn thiếu đôi chút. Đầu tiên, Nguyên Phục lựa một miếng thịt bò lát phẳng. Nếu muốn hương vị thơm ngon, tốt nhất nên chọn thịt thăn hoặc thịt phi lê. Sau đó mới tới công đoạn tẩm ướp gia vị. Một muỗng dầu ô liu, để thịt bò có mùi thơm hơn và có thể tận dụng phần dầu này để chiên thịt bò. Bất quá, trong này không có dầu ô liu chế biến sẵn, hắn phải tìm một hồi mới thấy trong góc có một chùm quả ô liu nhỏ, có thể thay thế. Sau khi tẩm dầu lên hai mặt, Nguyên Phục ướp thịt bò với một muỗng cà phê muối và một muỗng cà phê tiêu trong khoảng thời gian một nén hương (30p). Trong thời gian chờ đợi, hắn chế biến một loại không thể thiếu khi ăn bò bít tết. Đó chính là bơ. Để làm ra bơ cũng không phải đơn giản tý nào. Nhưng với người có kiến thức, kết hợp với tu sĩ như hắn điều này trở nên dễ dàng hơn nhiều. Khi đã ướp thịt đủ thời gian, chính là tới công đoạn thứ hai. Áp chảo thịt. Nguyên Phục bật bếp lò lên, đặt chảo vào đợi khi chảo thật nóng. Chiên đều mỗi mặt của thịt từ hai đến ba phút thời gian. Đến khi miếng thịt có màu đẹp và chín đều từ trong ra ngoài. Khi miếng thịt đã chín, Nguyên Phục lấy chảo ra khỏi bếp đồng thời cho phần bơ và tỏi nghiền lên, để thịt nghỉ trong vòng nửa nén nhang giúp thịt tiếp tục chín và phần nước ngọt bên trong thịt sẽ được ngấm đều. Điều này khiến khi ta cắt thịt, nước sẽ không bị chảy ra ngoài. Công đoạn cuối cùng, chính là kiểm tra thành phẩm. Một món bít tết đạt chuẩn, phải đạt đủ ba tiêu chuẩn. 1/ Độ chín: Thời gian nấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến độ chín của thịt, nếu muốn ăn thịt còn tái, chỉ cần nấu khoảng ba mươi giây, còn nếu muốn miếng thịt chín hẳn, phải nấu từ sáu phút trở lên. 2/ Độ mềm: Kiểm tra độ chín của thịt bằng độ mềm của thịt, nếu thịt còn mềm, đàn hồi tốt thì đó là miếng thịt vừa tái. Thịt càng chín sẽ càng cứng hơn. 3/ Màu sắc: Màu sắc cũng nói lên độ chín của thịt. Miếng thịt càng hồng thì càng sống, có thể tươm máu. Khi miếng thịt chín hẳn sẽ chuyển sang màu vàng nâu. Sau một loạt công đoạn kiểm tra, miếng bít tết cuối cùng cũng được đặt lên đĩa, trang trí thêm phần viền ngoài. Nguyên Phục không khỏi tấm tắc tự khen chính bản thân mình. Đúng lúc này, một tiếng nói văng vẳng lên trong đầu hắn. Giây phút đó, toàn bộ ký ức từ trước tới nay đều ùa về. [Chúc mừng người chơi nấu thành công món ăn: Bò Bít Tết. Thăng cấp Kỹ Nghệ: Bậc Thầy Ẩm Thực Thành: MasterChef. Nhận được phần thưởng thăng cấp, không nhận ngay còn đợi tới bao giờ?] Hệ thống nhắc nhở âm thanh vừa mới tại Nguyên Phục bên tai vang lên, tất cả thiếu thốn ký ức, trong nháy mắt toàn bộ về tới trong đầu! Nguyên Phục lấy lại được toàn bộ trí nhớ thời điểm, hắn liền biết một chuyện. Nơi này, cực kỳ nguy hiểm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]