Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục vừa bước lên đài, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây.
Cẩm Y Vệ, từ bao giờ đi dạo thanh lâu được rồi? Chẳng phải đám kia đều là thiếu chân giữa hay sao?
Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không ai dám bước lên buông lời khiếm nhã hay trào phúng.
Một mặt, do Nguyên Phục thật là quan Cẩm Y Vệ, thường nói: Quan to một cấp, đè chết người là ý đó vậy. Huống hồ là Mãng Xà Cẩm Y? Mặt khác, bọn họ thật muốn xem người này có thể làm nên trò trống gì hay không.
Nguyên Phục mặc kệ đám người, tiến lên phía trước hộp ngọc cầm lên đoạn trúc. Hắn xem xét kỹ lưỡng một phen, khi đã xác định đây đúng là sáo trúc mới an lòng.
Bèn hướng tỳ nữ hỏi:
- Cô nương có khăn tay không?
Khăn tay?
Đám người phía dưới, kể cả tứ đại công tử đều dỏng tai lên nghe ngóng. Nhưng khi biết Nguyên Phục xin là một cái khăn tay thì bọn họ nhíu mày, đầy vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ cái này nhạc cụ cần khăn tay mới tấu nhạc được?
Có kẻ ngồi phía dưới bỗng nhiên vỗ đùi cái đét, nói:
- Quả nhiên là thế! Quả nhiên là thế!
Người đứng bên cạnh hỏi:
- Quả nhiên cái gì?
Người kia đáp:
- Ta đã đoán ra từ trước a. Cái khăn hẳn là dùng để bịt một đầu kia của đoạn trúc. Sau đó mới thổi đầu còn lại! Ài, may cho tên này lên trước. Nếu không lần này thắng ắt là ta đó vậy!
Người đứng cạnh khoé môi giật giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nay-ta-khong-can/439101/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.