Chương trước
Chương sau
Lăng Ảnh Liệt là người theo phái ành động, nói được thì làm được. Đúng 3 giờ chiều, anh đến Âu Dương gia, đón Âu Dương Thiên Nhiên.
Gia hỏa này đúng là điều tra rất cẩn thận a, biết chiều nay chỉ có một mình cậu ở nhà, cho nên mới dám ngang nhiên đến như vậy. Âu Dương Thiên Nhiên ngồi trên xe, nhìn cảnh vật bên ngoài nhanh như chớp vụt qua, không biết tại sao lại có cảm giác khẩn trương.
Nói như thế nào thì hơn hai tháng không gặp nhau, Lăng Ảnh Liệt và cậu mặc dù bề ngoài không có thay đổi gì, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên vẫn cảm thấy đã có gì đó xoay chuyển.
Lúc trước khi Âu Dương Thiên Nhiên đối mặt với Lăng Ảnh Liệt, biểu tình có thể trấn định tự nhiên thờ ơ, nhưng hiện tại lại không được. Bởi vì ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt, tâm Âu Dương Thiên Nhiên liền loạn.
Hoảng loạn, khẩn trương, hơn nữa còn có chút vui vẻ. Mỗi buổi tối đều trò chuyện với nhau, đơn giản bình thường hỏi thăm, giống như là dòng nước, chậm rãi thẩm thấu, lặng lẽ xâm nhập. Dường như đã quen với việc mỗi ngày đều nghe giọng nói trầm thấp từ tính của anh, hiện tại đột nhiên người thật xuất hiện, khiến Âu Dương Thiên Nhiên nhất thời không biết phải nói gì.
Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc không nói, Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên không nhìn thấy được u quang trong mắt Lăng Ảnh Liệt.
Hai người đến một nơi tương đối vắng vẻ, xe dừng lại ở ven đường. Sau đó Âu Dương Thiên Nhiên theo Lăng Ảnh Liệt xuống xe, chiếc xe cũng chạy đi.
Nhìn tứ hợp viện(*) có niên đại lâu đời, mang theo vẻ đẹp của lịch sử trước mặt, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được hỏi.
"Đây là đâu?"
"Đi theo anh."
Lăng Ảnh Liệt rất tự nhiên nắm lấy tay Âu Dương Thiên Nhiên, kéo cậu đi sâu vào bên trong một con đường nhỏ. Sau đó hai người dừng lại trước cửa một hợp viện màu đen, chỉ thấy Lăng Ảnh Liệt lấy ra một chiếc chìa khó cũng có hoa văn vô cùng cổ xưa, sau khi mở cổng ra, anh liền dắt Âu Dương Thiên Nhiên đi vào trong.
Khoảng sân hình vuông có đầy dấu vết bào mòn, cổ xưa nhưng lại kéo dài không ngừng theo trục trung tâm. Mái ngói màu đen, dùng cùng một loại gỗ, mặc dù đã qua nhiều năm lịch sử, nhưng vẫn được bảo tồn rất tốt, hơn nữa được quét tước rất sạch sẽ, không khó nhận ra, nơi này thường xuyên có người đến dọn dẹp.
Lúc đi vào nơi này, một trận gió liền nhẹ nhàng thổi đến, dường như lập tức xua tan đi nóng bức của thời tiết, khiến cho tâm tình của mọi người không khỏi trở nên thanh tĩnh.
Âu Dương Thiên Nhiên hít sâu một hơi, cảm nhận không khí ở nơi này, dường như mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
"Thích không?"
Lăng Ảnh Liệt quay đầu lại hỏi.
"Thích."
Âu Dương Thiên Nhiên rất thành thật gật đầu, cậu thật sự rất thích nơi này. Lúc trước khi còn ở Trái Đất, cậu đã rất thích mấy nơi có lịch sử lâu đời như thế này, có điều nhà ở đây có giá vô cùng cao, lấy tình hình kinh tế lúc đó của cậu, đương nhiên không thể mua nổi.
"Đây là chỗ nào?"
Âu Dương Thiên Nhiên không tin Lăng Ảnh Liệt sẽ vô duyên vô cớ đưa cậu đến đây, hơn nữa nhìn động tác mở cửa thuần thục của Lăng Ảnh Liệt, anh nhất định thường xuyên đến đây.
Lăng Ảnh Liệt một bên nắm tay Âu Dương Thiên Nhiên, một bên đi vào hợp viện kia, nói.
"Đây là nơi anh ở khi còn nhỏ."
Ở giữa là một căn phòng lớn, có vẻ là phòng khách. Hai bên phòng khách là hành lang thật dài, dường như liên thông với dãy phòng hai bên. Mỗi một cái bàn, mỗi một cái ghế bên trong căn phòng này, nếu tính theo giá thị trường, lấy ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, không khó có thể nhìn ra đây đều là đồ cổ hàng thật giá thật.
Xem xong phòng khách ở giữa, Lăng Ảnh Liệt lại đưa Âu Dương Thiên Nhiên chậm rãi tham quan một gian nhà cổ xưa. Nào là hậu viện rộng lớn, nào là bức tranh trên tường đá cổ xưa bị lịch sử ăn mòn. Lấy những thứ mà Âu Dương Thiên Nhiên nhìn thấy ở đây, tính tổng giá trị của tứ hợp viện này, tuyệt đối vượt qua 1 tỷ tệ.
Cuối cùng, Lăng Ảnh Liệt đưa Âu Dương Thiên Nhiên trở lại phòng khách.
"Tại sao lại đưa em đến đây?"
Thưởng thức xong toàn bộ tứ hợp viện này, Âu Dương Thiên Nhiên rất vừa lòng, nhưng cũng có chút tò mò. Tại sao Lăng Ảnh Liệt lại đưa cậu đến đây? Chẳng lẽ chỉ đơn giản muốn để cậu tham quan nơi anh từng sống lúc nhỏ, nói rõ gia thế thôi sao?
"Bởi vì anh muốn để em nhìn thử nơi anh sống lúc nhỏ, muốn để em bắt đầu từ thời khắc này, hiểu về anh."
Ánh mắt thâm thúy của Lăng Ảnh Liệt giống như được thắp sáng lên.
"Tiểu Nhiên, anh đã nghĩ kĩ rồi, còn em thì sao?"
Âu Dương Thiên Nhiên sửng sốt, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại được. Cậu biết ý nghĩa của việc nghĩ kĩ mà Lăng Ảnh Liệt nói là thế nào. Ý đồ hôm nay của anh đã rất rõ ràng, nếu Âu Dương Thiên Nhiên không hiểu được, vậy cũng quá lãng phí đầu óc thông minh của mình rồi.
Thích Lăng Ảnh Liệt sao? Chắc là thích đi. Dù sao thì Lăng Ảnh Liệt cũng ưu tú như vậy. Một người đẹp trai, có tiền có thế, quan trọng nhất là tính cách của anh vô cùng tinh tế, ở thế này rất hiếm có một người như vậy. Lúc trước có lẽ Âu Dương Thiên Nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn phản đối. Mặc dù hệ thống cũng rất hay ám chỉ, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên cũng không thể không thừa nhận, bản thân mình đã động tâm. Khó trách hệ thống lại nói cậu và Lăng Ảnh Liệt có độ xứng đôi lên đến 100%. Có lẽ tính từ phương diện tính cách, quả thực không có ai phù hợp với cậu hơn Lăng Ảnh Liệt cả.
Thấy Âu Dương Thiên Nhiên không nói gì, Lăng Ảnh Liệt liền tiếp tục lên tiếng.
"Em hãy suy nghĩ kĩ càng, một khi em đồng ý, anh sẽ không bao giờ buông tay. Cho dù sau này em có đổi ý, muốn chia tay, anh cũng sẽ tìm mọi cách bẻ gãy đôi cánh của em, tạo ra một chiếc lưới không lồ vây em lại, để em không bao giờ thoát khỏi."
Vẻ mặt của Lăng Ảnh Liệt rất nghiêm túc, xen lẫn trong đó còn có vài tia thận trọng, khiến người khác nhịn không được rung động.
Ngữ khí và cách nói của bá đạo tổng tài như vầy là sao vậy hả? Còn bẻ gãy cánh, tạo ra lưới khổng lồ? Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được phun tào, cậu có phải chim đâu à. Hơn nữa, mấy câu này không phải nên để cậu nói sao? Tại sao Lăng Ảnh Liệt lại cướp thoại của cậu vậy?
Âu Dương Thiên Nhiên có chút không cam lòng khi rơi vào thế bị động, cậu nhướng mày, nói.
"Những lời lúc nãy của anh là lời mà em muốn nói. Mặc dù Lăng gia cường đại hơn Âu Dương gia, nhưng cũng không sợ hãi Lăng gia. Tương tự như vậy, mặc dù hiện tại anh mạnh hơn em, nhưng cũng không có nghĩa sau này em không thể đạp anh dưới chân đâu. Lăng Ảnh Liệt, nếu anh đã trêu chọc em trước, vậy thì sau này anh không được hối hận. Một khi anh hối hận, vậy thì em không biết lúc đó em sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Ngay tại khoảnh khắc này, Âu Dương Thiên Nhiên đã thu liễm lười nhác của bản thân, thu liễm đi sự tùy ý bình thường, cũng đồng thời thu liễm nét ngụy trang vốn có, cậu dùng biểu tình và ngữ khí nghiêm túc nhất, đối mặt với Lăng Ảnh Liệt.
"Một khi đã quyết định, anh sẽ không còn cơ hội rút lại nữa."
Nhìn gương mặt tinh xảo của cậu, nhìn đôi mơi hơi nhấp nhấp, lại nhìn nét nghiêm túc chưa từng xuất hiện trên mặt cậu, ánh mắt Lăng Ảnh Liệt hiện lên ý cười. Anh biết, ngay tại giờ phút này, Âu Dương Thiên Nhiên đang dùng bản thân chân thật đối diện với anh.
"Đương nhiên......"
Cánh tay Lăng Ảnh Liệt đang nắm lấy Âu Dương Thiên Nhiên dùng thêm chút lực, Âu Dương Thiên Nhiên lảo đảo một cái, đã bị Lăng Ảnh Liệt ôm vào người.
"Tiểu Nhiên, anh thích em."
Giọng nói ấy như cơn mưa rào, mang theo làn gió mát, nhẹ nhàng thổi qua nội tâm Âu Dương Thiên Nhiên. Ngay tại một khắc đó, Âu Dương Thiên Nhiên cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn, ngay cả thanh âm của cậu, dường như cũng trở nên mờ mịt.
"Ừm, em cũng thích anh."
Thích chính là thích, thừa nhận cũng chẳng có gì mất mặt cả. Lúc trước, sở dĩ cậu không chịu thừa nhận, là bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên đang muốn trốn tránh. Cậu sợ phải trả giá, sợ sẽ chịu tổn thương, cũng sợ.... mình sẽ luyến tiếc. Con người chính là động vật phức tạp như vậy đấy, sợ hãi rồi lại nhịn không được khát vọng.
Sở dĩ cậu trốn tránh, là bởi vì cậu sợ sau khi thừa nhận đã động tâm, sau này sẽ nhịn không được yêu một người ưu tú như vậy, kế đó sẽ đánh mất bản thân. Dù sao thì cậu vẫn còn băn khoăn, cậu không biết cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, có thể sống sót hay không. Có lẽ ngay sau đó, cậu sẽ vì thất bại một nhiệm vụ nào đó mà mất mạng. Cho nên, ý nghĩ lúc trước của cậu, là tình nguyện bản thân chưa từng có được, để sau này không mất đi.
Nhưng hiện tại suy nghĩ của cậu đã thay đổi, Âu Dương Thiên Nhiên cậu không phải là người yếu đuối, sao phải sợ nhiệm vụ, sao phải sợ không sống được, cậu không tin, cậu sẽ lại chết trẻ thêm lần nữa. Cho dù đến cuối cùng, cậu thật sự thất bại, vậy không phải hiện tại vẫn còn thời gian hay sao? Cậu không muốn bản thân lại phải hối hận giống như đời trước, không muốn kết cục của mình giống như lời bài hát, tuyệt vọng chờ đợi, chỉ mong sẽ xuất hiện kỳ tích.
Kỳ tích, không phải chỉ cần cầu nguyện là sẽ có, mà phải là do bản thân tự tạo ra. Cuộc đời và tương lai của cậu, phải do chính tay cậu nắm giữ.
Cậu thích Lăng Ảnh Liệt, có gì mà không thể thừa nhận, nếu thích, vậy cậu nhất định phải để anh ấy ở bên cạnh mình, hơn nữa Lăng Ảnh Liệt cũng có suy nghĩ giống như vậy không phải sao? Cậu và Lăng Ảnh Liệt nếu xét theo từng phương diện, thật sự có chút giống nhau, nếu không cũng sẽ không thể nào thu hút nhau như vậy được.
Mối tình đầu của Lăng Ảnh Liệt, mối tình đầu của cậu, bọn họ kể từ lúc bắt đầu, ai cũng đều không bất lợi.
"Đinh..... Chúc mừng ký chủ, hảo cảm của bạn lữ trói định đã đạt 90%. Khen tặng ký chủ 9 rương thần bí, hiện tại tổng rương thần bí ký chủ sở hữu là 14 cái, đạt được điều kiện có thể mở phần thưởng. Xin hỏi ký chủ có muốn mở hay không?"
"Có."
Không ngờ Âu Dương Thiên Nhiên một chút cũng không kinh ngạc về độ hảo cảm tăng lên đột ngột của Lăng Ảnh Liệt, hơn nữa còn cảm thấy hình như có chút đương nhiên.
"Đinh...... Chúc mừng ký chủ đã mở ra phần thưởng, nhận được 20% mức đột huần thục, có thể tăng một kỹ năng bất kỳ."
"Đinh..... Chúc mừng ký chủ đã mở ra phần thưởng, nhận được 20% độ thuần thục và một rương hoàng kim. Ký chủ có thể đem 20% độ thuần thục này tăng kỹ năng bất kỳ, cũng có thể cộng dồn vào."
Không ngờ còn mở thêm được một chiếc rương hoàng kim. Âu Dương Thiên Nhiên đem 40% độ thuần thục trong tay tăng cho kỹ năng diễn xuất của mình, sau đó gấp không chờ nổi muốn mở thử chiếc rương hoàng kim kia. Cậu rất muốn biết, chiếc rương hoàng kim lần này, cuối cùng sẽ mở được phần thưởng gì.
"Đinh..... Chúc mừng ký chủ đã mở rương hoàng kim, nhận được kỹ năng 'mị hoặc' thần bí. Nếu sử dụng sẽ có thể duy trì trong vòng một tiếng, thời gian làm lạnh là 24 tiếng."
Âu Dương Thiên Nhiên vốn dĩ còn mong chờ rương hoàng kim sẽ mở ra được một kỹ năng cao cấp gì đó, nhìn lại cái kỹ năng nhận được, không ngờ lại là một kỹ năng 'mị hoặc' khó hiểu. Cậu đột nhiên có cảm giác bị hệ thống hố.
Kỹ năng 'mị hoặc' này, không cần xem hướng dẫn, chỉ cần nhìn cái tên thôi cũng biết dùng để làm gì. Nếu cậu là một cô gái, có được kỹ năng này, có lẽ sẽ vô cùng mừng rỡ, nhưng mà cậu là một người đàn ông a. Cần 'mị hoặc' để làm gì chứ?
Kỹ năng này đối với Âu Dương Thiên Nhiên mà nói, còn không bằng nổi 1% mức độ thuần thục nữa. Kệ đi, nếu như đã mở được một kỹ năng như thế, vậy cũng không có khả năng trả lại nữa, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên cũng chỉ có thể chấp nhận. Sau đó, mở bảng thông tin của mình.
Ký chủ: Âu Dương Thiên Nhiên
Giá trị sinh mệnh: 2480 điểm
Thanh Vọng Trị: 42335548
Dung mạo: 95
Khí chất: 95
Kỹ năng: Kỹ năng diễn xuất cao cấp ( mức độ thuần thục 60%); Kỹ năng âm nhạc cao cấp ( mức độ thuần thục 0%); Kỹ năng"Mị hoặc" thần bí, thời gian sử dụng 1 giờ ( thời gian làm lạnh 24 giờ) Độ thu hút trung cấp, đã gặp qua là không quên được.
Rương thần bí: 0 ( đủ 7 rương có thể mở ra phần thưởng)
Nhiệm vụ chủ tuyến: Trong vòng mười năm trở thành đệ nhất nam thần của Lam tinh ( Thanh Vọng Trị đạt 1 tỷ),nhiệm vụ thành công, khen thưởng trăm năm giá trị sinh mệnh, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ toàn bộ giá trị sinh mệnh hiện có.
Tình lữ: Lăng Ảnh Liệt
Độ hảo cảm: 90 ( cao nhất 100)
Kỹ năng: Kỹ năng diễn xuất cao cấp ( mức độ thuần thục 92%); Kỹ năng âm nhạc cao cấp ( mức độ thuần thục 7%); Độ thu hút cao cấp, đã gặp qua là không quên được.
Nhìn độ thuần thục kỹ năng vừa mới tăng lên của mình, Âu Dương Thiên Nhiên vốn dĩ còn đang rất vừa lòng, sau khi nhìn thấy mức độ thuần thục kỹ năng của Lăng Ảnh Liệt cũng tăng lên, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Sau khi đạt tới kỹ năng cao cấp, muốn tăng độ thuần thục lên có bao nhiêu khó khăn, Âu Dương Thiên Nhiên đã từng lãnh giáo qua. Cho nên cậu mới đem toàn bộ hy vọng đặt lên rương thần bí. Có điều lại không ngờ, mới hơn ha tháng không gặp, Lăng Ảnh Liệt đã đem kỹ năng diễn xuất cao cấp năng lên 92% mức độ thuần thục rồi. Mà đồng thời kỹ năng âm nhạc cao cấp cũng tăng độ thuần thục.
Quả nhiên, không thể coi thường Lăng Ảnh Liệt được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.