Vừa nói ngài gấp gáp quay đầu nhìn ra sau, thấy không có người đó liền gằn giọng dạy con mình lần cuối cuộc đời.
- Phong nhi, nghe lời phụ thân. Con nhất quyết sống an nhàn hạnh phúc về sau, đừng vì thù oán làm mờ tâm trí ảnh hưởng cả đời mình.
Đừng như kẻ đó... Vì một người như ta làm hắn thống hận, đau khổ vì tình cảm vốn không nên có mãi như thế.
- Phụ thân, ta không đi, ta sẽ cùng ở lại với mọi người. Sống là người họ Thừa, chết cũng là ma họ Thừa trên mảnh đất này.
Thừa Tịnh Phong cứng đầu cắn răng giận đỏ mặt, giọng nói non nớt nghẹn uất, lắc đầu không nghe lời.
Nghe vậy cõi lòng Thừa Thiên ấm áp cùng chua xót, ngoài mặt nghiêm lại, nhíu mày tức giận quát.
- Ngoan ngoãn nghe lời ta dặn!!!
Nói đoạn tay ngài đẩy hắn vào truyền tống trận, miệng niệm khẩu quyết, phía sau bất chợt xuất hiện bóng người, kiếm đâm xuyên qua bụng Thừa Thiên, hắn ta khẽ liếm môi, âu yếm kề bên tai thắm thiết nói:
- Ta rất nhớ ngươi Tiểu Thiên, chúng ta cùng đi đi. Đi tới một nơi mà chỉ ta với ngươi, chỉ hai người tồn tại.
Nói đoạn gã dừng lại, ngước đôi mắt đỏ thấu thèm khát máu hướng Thừa Tịnh Phong hơi híp mị mí mắt dòm chăm chú, cười đầy nguy hiểm, hận thù khắc sâu.
- Những kẻ trong gia tộc này lẫn thứ đồ tạp chủng kia đã làm khổ ngươi suốt quãng thời gian vừa qua đúng không? Ta sẽ cho tất cả bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nam-phu/3260089/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.