Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian mỗi ngày Hà Kỳ giảng bài là bốn giờ, ít nhất cũng phải hai giờ. Vốn dĩ y còn lo lắng Thịnh Tranh chưa từng tiếp nhận thầy cô dạy dỗ, lại không quá giống với trẻ con bình thường, sẽ tương đối khó dạy một chút, lại không nghĩ rằng Thịnh Tranh kỳ thật là phi thường thông minh. Tuy rằng cậu rất ít khi mở miệng trả lời vấn đề, nhưng những tri thức Hà Kỳ dạy cho cậu, từ trước đến nay đều không cần lặp lại lần thứ hai.

Thời điểm y muốn cường điệu lặp lại, Thịnh Tranh liền sẽ dùng phương thức của mình biểu đạt bất mãn, để y tiếp tục.

Học sinh thông minh, Hà Kỳ hẳn là nên cảm thấy thực bớt lo, nhưng mà y vẫn rất có áp lực. Nguyên nhân không phải vì cậu, mà là có một con mèo cam thành tinh ở bên cạnh nhìn chằm chằm, một khi y nói có điểm nào không đúng, không phải miêu miêu quyền thì chính là miêu miêu chưởng.

Mỗi ngày thời gian Thịnh Vinh ở nhà cũng không nhiều lắm, chẳng qua mỗi lúc đến giờ cơm thì khẳng định đều sẽ trở về nấu cơm cho em trai…… cùng Mập Mập. Rất khó tưởng tượng nổi, nhân vật phong vân vườn trường trong lén lút lại so với ai cũng đều bình dân hơn.

Sẽ cãi nhau với em trai không nói lời nào, tuy rằng Hà Kỳ chả thể hiểu nổi vì cái gì mà tuy lần nào Thịnh Tranh cũng đều không mở miệng, Thịnh Vinh vẫn có thể nháo thực vui vẻ với cậu. Sẽ tranh đoạt sủng vật với em trai, còn lần nào cũng thua. Sẽ đùa dai thả nhiều muối vào trong cơm của em trai, lại không bỏ muối trong đồ ăn của mèo cam, những việc như thế đều nhiều không kể xiết.

Tóm lại những chuyện thiểu năng trí tuệ người thường sẽ không làm, Thịnh Vinh đều có thể làm ra được. Hà Kỳ cảm thấy bản thân trước kia cảm thấy Vinh thiếu rất cao lãnh, quả thực là mắt mù.

Một hai tháng sau khi dạy Thịnh Tranh học tập, một ít tri thức các khoa sơ cấp, cậu đều đã nắm giữ hết rồi. Hà Kỳ sau khi thương lượng với Thịnh Vinh, liền cho Thịnh Tranh nghỉ ngơi. Để cậu chơi đùa mấy ngày, không cần chịu áp lực.

Trước khi Thịnh Tranh bị bắt cóc, tuy rằng không thể thường xuyên đi thăm Thịnh lão, ở cùng với ông, nhưng mỗi tháng luôn sẽ có khoảng hai ba ngày, bồi bồi lão gia tử. Nhưng lần này sau khi trở về, mỗi lần cậu đi qua, nhiều nhất cũng chỉ ở nửa ngày liền sẽ về nhà.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mỗi lần Thịnh Tranh đi qua, mấy người đó đều không cho cậu mang mèo đi vào.

Hiện tại tình trạng tâm lý của Thịnh Tranh đã tốt lên một chút, nhưng khoảng cách đến tiêu chuẩn khỏe mạnh thì vẫn còn chênh lệch nhất định. Cậu phi thường ỷ lại Dư Gia Đường.

Không chỉ có muốn cùng ăn cùng ngủ với Dư Gia Đường, Thịnh Tranh còn coi anh như tổ tông mà hầu hạ, từ ăn cơm đến tắm rửa, còn có sửa móng tay, hốt phân, bồi đi WC, lăn tròn, thậm chí Dư Gia Đường đánh nhau với chó chó mèo mèo ở bên ngoài, cậu cũng phải đi gia nhập hỗ trợ.

Lúc ở nhà, chỉ cần Dư Gia Đường không ở trong tầm mắt của cậu, không quá nửa phút, đã có thể nghe được tiếng gọi sốt ruột của đứa nhỏ.

Mỗi tháng thời điểm đi thăm Thịnh lão, Thịnh Tranh đều phi thường rối rắm, một mặt là có thể gặp được ông nội đau mình nhất, nhưng về phương diện khác, cũng ý nghĩa cậu không thể gặp được Mập Mập trong thời gian rất lâu.

“Bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị, cũng có rất nhiều người bạn nhỏ, còn có đủ loại đồ ăn ngon, Tranh Tranh, tất cả mọi người đều thích thế giới bên ngoài, em không đi ra xem, sao biết được em không thích chứ?” Hà Kỳ sau khi dạy xong một buổi học, muốn dẫn Thịnh Vinh cùng nhau đi ra ngoài đi dạo.

Cũng không rõ Thịnh Tranh là do lúc trước ở bên ngoài trải qua vụ bắt cóc nên ảnh hưởng tới cậu, hay là như thế nào, nhưng nếu không cần thiết, tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi cửa một bước. Tương đối bài xích đi ra ngoài.

Hà Kỳ mở miệng khuyên, Thịnh Tranh cũng không để ý đến, cậu chơi sudoku trên tay, còn cách mỗi vài giây lại phải nhìn mèo cam một cái.

Dư Gia Đường đang ở trong ổ mèo sống không còn gì luyến tiếc mà liếm lông, tuy rằng anh có một khỏa trái tim nhân loại, nhưng vẫn không khống chế được loại xúc động muốn liếm lông của loài động vật họ mèo này.

Liếm lông xong một lượt, Dư Gia Đường đứng lên run run lông mèo, nga không thịt mỡ trên người, khí thế mười phần đi đến trước mặt Thịnh Tranh, vỗ vỗ đồ vật trên tay cậu, sau đó vung móng vuốt hướng về phía trước, làm ra một cái động tác “Đi theo trẫm”.

Thịnh Tranh lập tức đôi mắt sáng láng đi ra ngoài theo anh.

Đang ở bên cạnh khổ khuyên không có kết quả Hà Kỳ Thịnh Vinh:……

Mỗi ngày Dư Gia Đường đều sẽ mang Thịnh Tranh ra mặt cỏ bên ngoài Khương gia chuyển động một chút, xa hơn, Thịnh Tranh còn chưa thể đi. Mâu thuẫn trong lòng Thịnh Tranh rất sâu, nếu cứ buộc cậu tiếp xúc với bên ngoài, rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, tạo thành thương tổn lớn hơn nữa.

Hộ gia đình tại khu địa phương Khương gia này không nhiều lắm, khoảng cách với nhau cũng khá xa. Lại có cảnh vệ, người bình thường đều sẽ không đi về bên này được.

Trước kia ngay cả mấy loài động vật chó mèo linh tinh gì đó cũng cũng không thể tới gần, sau khi Dư Gia Đường tới, nơi này liền náo nhiệt hơn rất nhiều, chung quanh phòng ở thường thường sẽ có chó mèo lưu lạc hoặc là của nhà khác tới tìm Dư Gia Đường chơi.

“Tránh ra tránh ra.” Dư Gia Đường dùng cái đuôi đuổi một con Teddy* đang muốn tiến đến sau mông anh đi.

*Chó teddy



Loại chó này thật là quá không có tiết tháo rồi, mỗi lần nhìn thấy đều muốn quất nó đi rất xa.

Mới vừa đánh Teddy qua một bên, dư quang khóe mắt Dư Gia Đường lại thấy một con mèo trắng mắt uyên ương* đang đi về phía mình.

*Mắt uyên ương: mắt hai màu



Đó là một con mèo đực màu trắng, là bạch phú soái trong một mảnh chó mèo này, rất nhiều con mèo cái nhìn thấy liền muốn thò lại gần soái mèo, nhưng mà thứ này cũng chả biết là trúng gió cái gì, từ sau lần trước ngẫu nhiên đụng phải Dư Gia Đường, thứ này mỗi ngày đều tới nằm vùng xung quanh Khương gia, thân là một con mèo lại cứ như cầm kịch bản nam chính tổng tài si tình bá đạo vậy.

Điểm khác nhau chính là, nam chính người ta đều là chạy xe thể thao, tay cầm hoa tươi, con mèo trắng này lại chỉ biết cong cái đuôi chuyển động tới chuyển động đi, nhiều lắm thì trong miệng lại ngậm một túi thức ăn mèo cao cấp mà thôi. Còn tự nhận rất đẹp giai.

Đổi thành mèo cái khác phỏng chừng đã bổ nhào lên rồi, nhưng mấu chốt là Dư Gia Đường cũng là một con mèo đực, còn không phải là mèo đực bình thường. Hành vi của con mèo trắng này ở trong mắt anh liền chả khác gì thiểu năng trí tuệ cả.

Cái đuôi của Dư Gia Đường vỗ thùng thùng phủi mặt đất, nheo đôi mắt lại nhìn mèo trắng rất muốn thò qua, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô uy hiếp.

Mèo trắng thấy thế lập tức chân trước quỳ sát đất, một bộ “Anh thực ngoan anh cái gì cũng hổng làm hết trơn”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.