Cùng thời khắc đó, Vân Khuynh lại mở miệng, nói: “Hắn đã từng tự tiến cử mình làm nam sủng của tôi.”
Cái gì!?
Ngay khi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Phía đầu dây bên kia, đồng dạng cũng không có tiếng động.
“Mày…” Ngắn ngủi vài giây, sắc mặt Tiêu Thiên Long đã xanh mét một mảnh: “Nói hươu nói vượn!”
Vân Khuynh căn bản không để ý tới hắn ta, ngược lại chuyển hướng về phía Ôn Vũ Tình.
“Ôn tiểu thư, chắc cô cũng từng nghe hắn nhắc tới tôi nhỉ? Có phải hắn nói tôi cưỡng ép hắn không?”
Nàng nói, nhìn thấy sắc mặt Ôn Vũ Tình biến ảo, cười nhạo một tiếng: “ Trong ‘Ẩn Sát’ có ai mà không biết, từ nhỏ, là hắn tự đến trước mặt tôi, chứ không phải là tôi chủ động…”
“Đủ rồi, mày đủ rồi!”
Thấy vẻ mặt của bạn gái bên cạnh trở nên kinh nghi bất định, Tiêu Thiên Long thoáng chốc lạnh lùng nói.
“Lăng Vân Khuynh! Lúc trước tao xem mày là anh em, sao có thể nghĩ đến mày là đồ biến thái bất nam bất nữ, có tâm tư xấu xa với tao?”
Ôn Vũ Tình cắn cắn môi: “Em…” Nhìn dáng vẻ kích động này của hắn ta, run giọng nói.
“Long ca ca, anh… anh sẽ không thích đàn ông, đúng không?”
“Đương nhiên sẽ không!” Tiêu Thiên Long kìm vai cô ta lại: “Vũ Tình, em phải tin anh! Còn nữa! Lăng Vân Khuynh ả căn bản không phải là…” đàn ông.
Nhưng, hai chữ kia còn chưa ra khỏi miệng ——
Vân Khuynh nhạy bén nhận thấy được hắn ta muốn nói ra giới tính thật sự của nguyên chủ, lập tức ngắt lời.
“Ôn tiểu thư, thật ra loại chuyện trèo cao này không liên quan gì tới tuổi tác hay giới tính của đối tượng. Không nói đến tôi của trước đó, hiện giờ, hắn ở trong gia tộc Adrian, cũng không ngừng bám lên cô đấy thôi…”
Nàng nói, Ôn Vũ Tình còn có chút ngơ ngác, sắc mặt Tiêu Thiên Long lại đại biến.
“Mày đừng có nói bậy!”
“Adrian gia chủ có thể trở về điều tra nhật ký kết giao của tân phu nhân và vị này thử xem, hẳn là sẽ kinh hỉ đấy.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tiêu Thiên Long tức muốn hộc máu, Vân Khuynh lại ý vị thâm trường.
Ngay khi nàng vừa dứt lời, khắp nơi thoáng chốc vắng lặng.
Cho đến khi Tiêu Thiên Long hơi há miệng, vội la lên: “Bác trai, Vũ Tình hai người đừng nghe ả nói bậy…”
Nhưng lúc này không có ai để ý tới hắn ta.
Người vây xem hai mặt nhìn nhau.
Mặt đẹp của Ôn Vũ Tình huyết sắc dần dần rút đi, đầu dây bên kia càng yên tĩnh đến đáng sợ.
Không sai.
Trên thực tế, bọn họ đều có hơi tin.
Dù sao thì ——
Ngôn từ của Vân Khuynh tuy hàm súc, nhưng lại trực tiếp chỉ ra một người khác mà Tiêu Thiên Long đang bám lên.
Dám chỉ tên nói họ như vậy, quả thật là không giống bịa đặt…
Nhưng đáng sợ chính là, theo như lời nàng nói, người có tư tình với Tiêu Thiên Long lại là Adrian phu nhân mới nhậm chức?!
Không, không phải chứ…
Trong lúc nhất thời, không ít người nhìn về phía Tiêu Thiên Long, ánh mắt đều quỷ dị.
Đầu dây kia lại im lặng vài giây, lại lần nữa vang lên.
“Cảm ơn Lăng thủ lĩnh nhắc nhở.” Giọng nam trung niên nặng nề nói: “Chuyện của Adrian gia không phiền cậu lo lắng. Còn Ôn Vũ Tình, con vẫn ở đó đi? Mang theo người, lập tức cút về!”
Nói xong, liền cắt đứt liên lạc.
“Tút tút tút” Tiếng treo máy vang lên ——
Vân Khuynh chuyển hướng về phía hai người Tiêu, Ôn, cười không có ý tốt: “Ôn tiểu thư, chúc các người thuận buồm xuôi gió.”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
...
Kế tiếp, tất nhiên lại là một trận ầm ĩ.
Sau một lúc lâu lăn lộn, rốt cuộc đám người Tiêu Thiên Long mới lên máy bay rời đi.
Vân Khuynh chơi xấu xong nhìn bóng dáng này, nghĩ đến chuyện “Khí vận chi tử” sẽ gặp phải sau khi trở về, độ cung bên môi không khỏi càng thêm quỷ quyệt.
Cho đến khi máy bay trực thăng biến mất phía chân trời ——
Nàng vui vẻ nghiêng đầu, lại đối diện với sắc mặt một lời khó nói hết của thủ hạ, đám người Mạc gia trên nét mặt dường như còn mang theo khiển trách, còn có… Người nào đó khí định thần nhàn.
Vân Khuynh: “…”
Ách.
Vừa rồi lúc nàng vạch trần Tiêu Thiên Long, hình như… Đã quên khả năng tạo thành vấn đề hiểu lầm?
Lúc này, Vân Khuynh không khỏi im lặng.
Bên kia, Mạc Sâm câu môi cười nhạt, cũng vẫn luôn không mở miệng.
Vài giây sau, là Ngũ Vi khó khăn đánh vỡ trầm mặc: “Lão đại, anh, anh và Tiêu Thiên Long trước kia là, là…?”
Quái, chẳng trách, từ trước Tiêu Thiên Long luôn có thể tiến đến bên người lão đại! Nhìn dáng vẻ, lão đại hình như cũng thật sự bị lừa gạt một trận…
Trời ạ!
Như thế xem ra, gia chủ Mạc gia hiện giờ quả thực tốt hơn mặt hàng kia gấp mấy trăm lần!
Ngũ Vi tưởng tượng, đột nhiên cảm thấy: Vẫn là Mạc Sâm càng phù hợp với vị trí “Chủ mẫu” nhà mình…
“Đều đã qua rồi.” Vân Khuynh tất nhiên không biết suy nghĩ trong đầu cô, ngưng nháy mắt, vẫn yên lặng đứng dưới quá khứ của nguyên chủ.
Nhưng giây tiếp theo.
Tầm mắt nàng chợt chuyển, thẳng tắp hướng về phía Mạc Sâm bên cạnh.
“Dù sao đúng người, không nhất định có thể gặp gỡ trước. Mạc gia chủ, anh nói có phải không?” Ý vị ám chỉ mười phần.
Vân Khuynh nói, nhìn vào đôi mắt trong trẻo sâu không thấy đáy kia, giảo hoạt cười.
Mắt Mạc Sâm tối sầm, rõ ràng biết, tiểu hỗn đản trước mắt đang muốn dùng loại “Thổ lộ” mờ mịt này để tránh được một kiếp, nhưng vẫn không khỏi… Bị nàng đả động.
“Đúng vậy.” Thế là, hắn đơn giản khẳng định nói, trong giọng nói lại chứa ý cười nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, mặt trời đã lặn, “Thanh niên” đẹp trai và quý công tử nhìn nhau, không khí ăn ý ái muội dung nhập vào bóng đêm, khiến người mê say.
Đám thủ hạ Mạc gia và “Hắc Hồ” vẫn duy trì trầm mặc, không muốn quấy rầy thời khắc này của hai người.
Nhưng mà ——
“Sâm điện hạ.” Giây tiếp theo, người đàn ông trung niên da trắng kia lại đột ngột đi lên: “Tôi phụng lệnh quốc vương tới tìm ngài, ngài cũng đừng trốn tránh tôi nữa.”
Nghe vậy, Mạc Sâm hơi nhíu mày.
Trong lòng Vân Khuynh hơi động, quả nhiên là từ nước Windsor tới…
Quốc vương đương nhiệm, là ông ngoại của người nào đó ở kiếp này?
Ấn tin tức thế giới để xem, quan hệ giữa Mạc Sâm và ông ấy không tồi, tại sao lại muốn tránh đi…
Nàng nghĩ, chợt thấy người đàn ông da trắng kia móc di động ra, thế mà đã bấm xong số: “Sâm điện hạ, quốc vương tự mình trò chuyện cùng ngài.”
Nói, ông ta dường như sợ Mạc Sâm lại đi, bất chấp tất cả trực tiếp ấn loa.
Microphone lập tức vang lên một giọng nói già nua: “Mạc Sâm à.”
“Ông ngoại.” Mạc Sâm khựng lại, kính cẩn gọi.
Lão giả bên kia lập tức đề cao thanh tuyến.
“Con còn biết ta là ông ngoại con à!? A? Không thèm nghe lời ta nói, bay trở về tiếp nhận cái sản nghiệp rách nát của ba mẹ con, cả ngày đánh đánh giết giết. Ta quản không được, thì cũng thôi!… Nhưng ta quan tâm cuộc sống của con cũng không được sao?”
“Không phải.” Mạc Sâm nghiêm mặt nói: “Con không có ý đó.”
Bên kia liền thở phì phì nói: “Vậy con nói xem, ta an bài đối tượng thân cận cho con, sao con cũng không trở về nhìn một cái?!”
Câu chất vấn này từ microphone truyền ra, khắp nơi bỗng nhiên an tĩnh.
Vân Khuynh càng đột nhiên ngẩn ra.
Nhưng, chuyện càng làm cho nàng kinh ngạc vẫn còn ở phía sau —— chỉ nghe lão quốc vương tiếp tục quát:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]