Đột nhiên quăng ngã mấy người đang xông tới, giây lát sau, tay áo run lên, hai khẩu súng lập tức tới tay.
Lưu loát bắn phá trở về.
Mười phần sắc bén, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng...
Bởi vì -- Vân Khuynh phát hiện ra, đợt sóng tập kích này, tuyệt đối không có ý định hạ tử thủ, ngược lại còn chứa đựng ý vị dò xét.
Lúc này, nàng nhắm chuẩn thời cơ, cấp tốc thoát khỏi vòng vây.
Trong chớp nhoáng, lập tức tới gần Mạc Sâm đang ngồi ngay ngắn!
"Mạc gia chủ, anh có ý gì?"
Giây tiếp theo, Vân Khuynh một tay chống bàn, một tay nâng cằm hắn, hơi rũ mắt, đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia.
Hoàn toàn là thư thái tổng tài bá đạo --
Khí tràng của thiếu niên soái khí toàn bộ khai hỏa, đầu ngón tay xẹt qua sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, tựa như khiêu khích, lại tựa như... Đùa giỡn.
Thấy thế, thủ hạ Mạc gia vốn dĩ đang hưng phấn giao phong với cao thủ đều ngẩn ra.
...Khụ.
Không đúng không đúng!
Đây nhất định là ảo giác của bọn họ!
Thế mà lại có người dám đùa giỡn lão đại!?
Đáng sợ quá!
Đồng tử đám người Mạc Nhất co rụt lại, đều âm thầm lắc đầu.
Không, không thể nào...
Nhưng, động tác tiếp theo của Vân Khuynh, lại làm cho bọn họ trừng lớn mắt lần nữa --
Chỉ thấy nàng khẽ cười một tiếng, đột nhiên cúi người xuống, ngón tay thon dài ái muội vuốt ve gò má Mạc Sâm, thậm chí còn vén sợi tóc bên trán hắn lên.
"Hửm?" Tiếng nói trầm thấp nhàn nhạt phát ra.
Vân Khuynh ghé sát vào bên tai người đàn ông, liếc xéo, vặn khuôn mặt hắn qua.
Bức bách chuyển cặp mắt thâm thúy kia hướng về phía mình.
Tầm mắt chạm vào nhau trong khoảng cách cực kỳ gần.
Giữa hai người, chỉ cách một lóng tay.
Phảng phất như chỉ cần một bên hơi dựa lên, là có thể chạm tới nhau.
Hô hấp của nàng hòa vào hơi thở của hắn, mang theo hương vị thanh đạm như bạc hà.
Lại quen thuộc khó hiểu...
Trong nháy mắt, Mạc Sâm hiếm khi ngẩn ra.
Ánh mắt xẹt qua ngũ quan của người trước mắt, trong đầu lục lọi ký ức.
Tất nhiên là không thu hoạch được gì, nhưng...
"Mạc gia chủ?" Vân Khuynh nhướng mày, nhìn dáng vẻ bỗng nhiên hoảng thần của vị này, chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi ngứa.
Vì thế, nàng lại gọi hắn lần nữa.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt Mạc Sâm ngưng trọng, cuối cùng cũng đáp lại một câu: "Là Mạc mỗ quản giáo không nghiêm."
Chính là... Rõ ràng không có thành ý gì hết.
Vừa dứt lời, đám người Mạc gia vẫn luôn làm phông nền rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chen vào.
"Đúng vậy, đúng."
"Là bọn tôi hiếu kỳ với thân thủ của các hạ thôi."
Trở tay vừa chuyển, thẳng tắp tập kích về phía Mạc Sâm!
"...Lão đại!"
Nháy mắt khi thủ hạ Mạc gia kinh hô lên kia, hai người đã chính thức giao phong!
Vân Khuynh cũng không chiếm tiện nghi, ném hai khẩu súng lên bàn, đánh cận chiến!
Qua mấy phút, hai người rất nhanh đã giao thủ mấy lần.
...Cho đến cuối cùng, nàng xoay người đá tới, lại suýt nữa bị hắn phản ngược lại chế trụ cổ tay, hướng lòng ngực kéo một cái.
Không đúng!
Ngay lúc đó, đồng tử Vân Khuynh co rụt lại, tinh chuẩn phán đoán -- nếu cứ như vậy ngã xuống, có khả năng... Sẽ trực tiếp đụng phải chỗ tương đối xấu hổ?
Khụ.
Vì thế, nàng nhanh chóng quyết định, cũng bất chấp gian lận.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thuật mạnh mẽ, mở!
Giây tiếp theo, "Ầm --" một tiếng.
Vân Khuynh trực tiếp áp Mạc Sâm lên tường.
Hơn nữa, còn dùng tư thế phong tỏa tuyệt đối.
Một tay nàng để ở đỉnh đầu hắn, một tay lại... ôm lấy eo hắn.
Khuôn mặt hai người đối diện nhau, dừng lại ở một khoảng cách vi diệu.
Đám người Mạc gia: "..."
!!!
Đây... Lão đại đang bị kabe-don à?
Ông trời ơi!
Lúc này đây, xung kích quá mạnh, đám người xem đều không thể lừa gạt chính mình được nữa.
Nhưng người trong cuộc lại cực kỳ bình tĩnh.
Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên: "Các hạ quả nhiên thân thủ tốt."
Sau đó, hắn giơ tay, kéo tay Vân Khuynh xuống, khí định thần nhàn đứng thẳng lên.
Nàng khẽ cong môi, cũng không hành động tiến thêm một bước, đi theo vị gia chủ này trở về ghế.
Chỉ là --
Nháy mắt khi hai người sắp đến chỗ ngồi, Vân Khuynh bỗng dưng lên tiếng: "Eo không tồi."
Ngữ điệu cực kỳ bằng phẳng, nhưng lời nói ra, lại là... Đùa giỡn trắng trợn?
Đây, đây... Tuyệt đối là đùa giỡn đi?
Lúc này, đám người Mạc Nhất nghe rõ câu này, cả người đều cứng đờ, lại nhìn về phía lão đại vẫn ưu nhã cười nhạt, càng ứa ra mồ hôi lạnh.
Lúc sinh thời, thế mà có thể nhìn thấy lão đại bị một tên tiểu bối cùng giới tính, đùa giỡn...
Bọn họ còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?
Một đám thủ hạ Mạc gia ngồi xuống theo, đều cảm thấy trong lòng bất an.
"Đầu sỏ gây tội" Vân Khuynh, lại tựa như không có việc gì khơi mào đề tài: "Mạc gia chủ, giỡn chút thôi. Không bằng bàn chính sự đi?"
Môi mỏng của Mạc Sâm khẽ câu: "Ừm." Hắn đáp, bình tĩnh nhìn về phía nàng: "Tôi nghĩ... Các hạ nên chính thức tự giới thiệu nhỉ?"
Vân Khuynh nhướng mày, cười như không cười: "Mạc gia chủ không điều tra rõ ràng?"
Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn trả lời: "Xuất thân từ " Ẩn Sát ", danh hiệu " Lăng "."
Dứt lời, đám người Mạc Nhất đối diện, dù đã sớm biết, nhưng vẫn bị danh hào này chấn kinh.
Dù sao bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, No.1 đương thời của giới sát thủ, lại trẻ tuổi như thế...
Mạc Sâm vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhanh chóng vào một trọng điểm khác.
"Thủ lĩnh tiền nhiệm Ellen của " Ẩn Sát " đã bỏ mình vào nửa tháng trước, chưa lưu lại người thừa kế được công nhận, hiện giờ bên trong " Ẩn Sát " đang náo động..."
Chưa nói hết, nhưng ý tứ nghi ngờ lại rất rõ ràng.
Hiện giờ "Ẩn Sát" chia năm xẻ bảy, nàng dựa vào cái gì để thống nhất, lại dựa vào cái gì để chuyển mình?
Vân Khuynh ngừng lại, giây lát sau, ra vẻ vui đùa nói: "Lúc Mạc gia chủ điều tra, không nghe thấy lời đồn đãi trong tổ chức chúng tôi à, tôi là con trai tư sinh của lão già Ellen kia..."
Mặt nàng không đỏ tim không loạn nói bậy bạ, hoàn toàn không sợ bị nhìn thấu --
Trên thực tế, nội bộ " Ẩn Sát " quả thật có lời đồn này.
Thân phận vốn có của nguyên chủ "Lăng Vân Khuynh", sớm đã bị Ellen mạt sát hoàn toàn, hơn nữa còn nữ giả nam trang, giới tính không khớp.
Qua nhiều năm như vậy, cho dù là Mạc gia ra tay, chỉ sợ cũng căn bản không điều tra được gì...
Đại khái biết được chút nội tình, cũng chỉ có Tiêu Thiên Long.
Nhưng dù sao hiện giờ vị "Khí vận chi tử" kia không ở đây, nói dối cũng không bị phát hiện.
Vì thế, lúc này, Vân Khuynh hoàn toàn sắm vai một "Sát nhị đại" của một lão ba ma quỷ đã chết vô cùng nhuần nhuyễn.
"Hiện giờ ông ta chui xuống đất ngược lại rất sảng khoái, để lại cho tôi một đống cục diện rối rắm! Vừa lúc Mạc gia chủ khẳng khái cho một đường dây súng ống đạn dược, tôi nghĩ làm ăn giết người cũng coi như làm đủ rồi, không bằng chuyển hình thức..."
Nàng nói có sách mách có chứng, diễn xướng xuất sắc, hoàn toàn hù được bọn người Mạc Nhất.
Thậm chí, còn tiến thêm một bước phản ngược lại cầm quyền chủ động: "Mạc gia chủ, hơn nữa, không bằng chúng ta tiến thêm một bước hợp tác... Thế nào?"
"À?" Ánh mắt Mạc Sâm khó lường: "Các hạ có gì để dựa vào? "
Dù sao, "Ẩn Sát" tuy cũng là "Tổ chức nổi danh" trong thế giới ngầm, nhưng so sánh với Mạc gia, căn bản vẫn không thể nhìn.
Càng miễn bàn, hiện giờ Vân Khuynh căn bản còn chưa thu phục được tổ chức...
Nghe vậy, môi nàng khẽ câu: "Nhiều năm nay Ẩn Sát nhận các loại nhiệm vụ, đối với không ít tư liệu bí mật của các bang phái cũng biết rất rõ." Ngụ ý là, có thể trao đổi tình báo.
Mạc Sâm lại bát phong bất động: "Không đủ."
Vân Khuynh lại nói: "Nếu có liên quan đến gia tộc Adrian thì sao?" Một nhà này, có bàn tay vàng và bug lớn nhất đều chính là Tiêu Thiên Long, thế gian này chỉ sợ không ai biết rõ về hắn ta hơn nàng.
Nhưng, ánh mắt Mạc Sâm chợt lóe, vẫn như cũ cười nhạt không nói.
Quả nhiên là... Không dễ bắt lấy.
Vân Khuynh ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ khó lường.
Giây tiếp theo.
Nàng đột nhiên ghé sát bên tai hắn, nói nhỏ vài câu.
Nháy mắt khi nghe rõ kia, thần sắc Mạc Sâm rốt cuộc cũng động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]