Chương trước
Chương sau
Editor: Dương Gia Uy Vũ

?????????????

Lý ma ma!

Người này là nhũ mẫu bên người Ân Diệp, từ sau đêm bị người của Lâu Ẩn người dẫn đi, ở trong cung cũng dần dần yên lặng.

Tưởng Uyển Tư cũng đã lo lắng cực kỳ mới phải cấu kết cùng người này.

Giờ phút này vừa nhìn, thấy người này gầy ốm không ít, gò má hõm sâu… Nàng ta liền hiểu rõ, Lý ma ma gần đây không hề được như ý.

Trong lòng Tưởng Uyển Tư vừa động, vội bày ra lo lắng thần sắc, ngồi dậy, duỗi tay đỡ lấy cánh tay Lý ma ma.

“Ma ma, mau ngồi xuống đã.”

“Tưởng tiểu chủ. Người đây là chiết sát lão nô.”

Rất lâu rồi Lý ma ma chưa được ân cần đối đãi như vậy, nhất thời có chút lâng lâng, càng thấy tự tin hơn không ít.

Trong miệng bà ta khách khí, thuận thế cầm lại cổ tay Tưởng Uyển Tư, chống tay vịn ghế ngồi xuống.

Thấy thế, trong mắt Tưởng Uyển Tư hiện lên một tia chán ghét, nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách.

“Ma ma là lão nhân bên cạnh Hoàng Thượng, kính trọng là đương nhiên.”

Một câu khen tặng này của nàng ta lại gãi đúng chỗ ngứa của Lý ma ma.

“Haizz.” Lão phụ này thở dài một tiếng: “Vẫn là tiểu chủ hiểu lễ nghĩa, không như vị kia…”

Lý ma ma cảm khái nói, nhớ tới một nữ nhi khác của Tưởng gia ở trong cung, trong mắt hiện lên tia oán độc ——

Làm nhũ mẫu của Hoàng Thượng, từ trước đến nay bà ta đều tự giữ thân phận.

Đêm đại hôn đó, bà ta phụng mệnh đi phụng dưỡng Hoàng hậu, vốn tưởng rằng sẽ được đối xử có lễ, không ngờ lại bị hạ thấp mặt mũi, khiến cho tinh thần không tập trung, nhất thời hoảng hốt, sau đó mới lại chọc phải Lâu Ẩn…

Mặc dù —— trên thực tế, sau khi bị đưa đến Tư Lễ Giám, bà ta vẫn chưa chịu nhiều tra tấn, đã được thả ra.

Nhưng rơi xuống cái thanh danh “Không hiểu quy củ” này, nếu trở lại bên người Hoàng Thượng tất nhiên sẽ hoàn toàn bị ghét bỏ.

Từ người tâm phúc trong cung lại lưu lạc thành người tàng hình, loại chênh lệch này, sao Lý ma ma có thể không hận?

Đối với sự độc ác tàn nhẫn của Lâu đại nhân, bà ta giận mà không dám nói gì. Nên đã tính hết những gì mình phải chịu lên đầu vị Hoàng hậu kia.

Giờ phút này, thấy vị tộc muội này tất cung tất kính với mình, Lý ma ma cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, vỗ vỗ tay Tưởng Uyển Tư, nói.

“Tiểu chủ, người chớ học theo vị ở Chung Túy cung kia…”

Tưởng Uyển Tư nghe vậy, trong lòng cứng lại, cười phụ họa nói: “Ma ma nói phải.”

Lý ma ma vừa lòng gật gật đầu, mới rụt rè nói: “Không biết lần này tiểu chủ cho gọi lão nô, là vì chuyện gì?”

Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính, tinh thần Tưởng Uyển Tư tức khắc chấn động.

Trên thực tế, lần này nàng ta gọi Lý ma ma tới, là vì không lâu nữa sẽ xảy ra một vụ án bí ẩn ở hậu cung ——

Đời trước, sau khi Tưởng Vân Khuynh chết, Tưởng gia xem nàng ta là người thay thế nên mới đưa vào trong cung, đương nhiên cũng giao phó đông đảo tình báo và tai mắt.

Bởi vậy, Tưởng Uyển Tư biết: Giờ phút này trong cung tuy còn gió êm sóng lặng, nhưng nửa tháng sau, sẽ xảy ra một chuyện lớn —-

Huệ phi Liễu Thi Kỳ, xuất thân dòng chính Liễu thị, phụ thân là thái phó đương triều Liễu Bác Viễn.

Lại nói tiếp, Liễu gia đã tồn tại từ triều Đại Ngụy, tổ tiên cũng từng là triều thần Đại Ngụy. Sau khi Đại Ân khai quốc, gia chủ lại sáng suốt mà đầu quân cho tân chủ, thế lực trên triều đình vẫn luôn không nhỏ.

Nhưng mấy ngày sau, ngự sử buộc tội Liễu Bác Viễn làm thơ có ý “Phản Ân phục Ngụy”, sau khi Ân Diệp kiểm chứng cũng đã chấp nhận, giận dữ, xử tử một nhà Liễu Bác Viễn.

Trong hậu cung, Huệ phi cũng mất đi thánh sủng.

Có lẽ là vạn niệm câu hôi *, nàng ta lại làm ra một hành động điên cuồng đến cực điểm ——

* Vạn niệm câu hôi (萬念俱灰): không còn mơ tưởng đến bất cứ điều gì nữa.

Vu cổ, nguyền rủa Ân Diệp không được chết tử tế!

Có lẽ thật sự có thần quái làm loạn, lúc ấy Ân Diệp xác thật là đã trúng tà mà phát sốt, qua mấy ngày sau mới chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi khỏi bệnh, hắn ta vì nghi ngờ mà điều tra, Trương ma ma là người giúp Huệ phi thu xếp hết thảy vì sợ chết nên đã tiết lộ bí mật.

Lập tức, Ân Diệp tức giận, huyết tẩy Cam Tuyền cung.



Việc này vốn không có liên quan gì đến Tưởng Uyển Tư, nhưng sau khi nàng ta suy nghĩ kỹ càng, lại cảm thấy việc này có triển vọng.

Còn vì cái gì mà tìm tới Lý ma ma thì… “Ma ma, ta nghe nói, người và Trương ma ma bên cạnh Huệ phi có quan hệ cá nhân không tồi phải không?”

Tưởng Uyển Tư cười cười, đột nhiên nói.

“Đúng vậy.” Lý ma ma sửng sốt, có chút kinh ngạc, nội tâm âm thầm suy đoán.

Chợt nghe Tưởng Uyển Tư nói: “Còn thỉnh ma ma vì ta mà dẫn dắt một hai.”

“Chuyện này…” Lý ma ma chần chừ, đoán không ra ý định của nàng ta.

Tưởng Uyển Tư thấy thế, trên mặt càng hiện ra vài phần cao thâm khó đoán, nói: “Ma ma nghe ta nói đã…”

Bóng đêm dày đặc.

Toàn bộ Tử Cấm Thành bị che đậy dưới nặng nề ảm đạm.

Dưới lục cung, sóng ngầm phun trào.

*

—— Ba ngày sau, ngự sử Trương Thư buộc tội thái phó Liễu Bác Viễn, tố cáo trong tập thơ có ý “Phản Ân phục Ngụy”, triều đình chấn động. Ân Diệp giận dữ, hạ chỉ nghiêm tra.

—— Lại qua mấy ngày. Trải qua một phen nghiêm thẩm, Liễu Bác Viễn đã triệt để bị định tội. Ân Diệp hạ lệnh, chỉ xử trí một nhà Liễu Bác Viễn, không gây họa đến toàn tộc. Quần thần trong triều đều xưng một tiếng thiện tâm. Ngay cả chi thứ của Liễu gia được thay thế dòng chính cũng mang ơn đội nghĩa.

“Hoàng Thượng, cầu xin người… Phụ thân của thần thiếp bị oan uổng…”

Ngoài Càn Thanh cung.

Huệ phi Liễu Thi Kỳ quỳ gối trên đất trống, không màng hình tượng mà khóc gào, chỉ vì cầu kiến Ân Diệp.

“Nương nương, hồi cung trước đã…”

Một bên, sắc mặt của mấy cung nhân bên người liều mạng muốn kéo nàng đều kinh hoảng. Chỉ có một lão ma ma là ánh mắt lập loè.

“Không! Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…”

Huệ phi dung nhan tiều tụy, người đầy thê lương, lại bướng bỉnh lẩm bẩm, giây lát sau lại dập đầu thật mạnh.

Từng cái, từng cái dập đầu thật mạnh trên mặt đất, trên trán đã thấm máu.

Nhưng, trong nội đường. Ân Diệp nghe thấy tiếng khóc gào kia lại phiền lòng không thôi.

“Triệu Nhượng!” Hắn ta gọi thái giám bên người tới, cả giận nói: “Mang nàng ta đi!”

“Dạ.” Triệu Nhượng lĩnh mệnh ra ngoài.

Huệ phi khóc gào, bị lôi trở về Cam Tuyền cung.

…Ngày hôm sau, Ân Diệp ban phát một đạo thánh chỉ, một tháng sau, vấn trảm một nhà Liễu Bác Viễn.

Trong cung, Huệ phi lại trở nên yên lặng, bế cung không ra, giống như đã hoàn toàn nhận mệnh.

Lại mấy ngày sau.

Đột nhiên Ân Diệp nhiễm bệnh hiểm nghèo, thế tới rào rạt, giống như trúng tà.

Thái y bó tay không có biện pháp.

Tưởng Uyển Tư lại cho xây một tiểu Phật đường, quỳ một ngày một đêm, hướng lên trời nguyện, mong ốm đau chuyển hết sang cho mình.

Nói cũng lạ, màn đêm buông xuống, nàng ta bắt đầu hôn mê, tình trạng của Ân Diệp lại chuyển biến tốt.

Chuyện này khiến hắn ta cảm động vạn phần, lập tức nâng phân vị của Tưởng Uyển Tư từ đáp ứng lên đến “Tần”, canh giữ trước giường hết mấy đêm.

Rốt cuộc chờ đến khi giai nhân tỉnh dậy ——

Lăng Ba điện.

Tưởng Uyển Tư đột nhiên mở mắt, dường như bừng tỉnh từ cơn ác mộng: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đi mau!”

“Uyển Tư.” Ân Diệp lập tức đến bên giường, vội nâng đỡ nàng ta dậy: “Nàng tỉnh rồi?”

Chợt thấy Tưởng Uyển Tư run rẩy lao vào trong lòng ngực hắn ta: “Hoàng Thượng… Ta mơ thấy, có người dùng bí thuật dơ bẩn… Ám hại người!”

!

Lập tức, sắc mặt Ân Diệp đại biến.



Hai ngày sau, Tưởng tần phụng mệnh điều tra Lục cung, không ngoài dự đoán, rất nhanh đã tra đến trên người Huệ phi ——

Sau giờ ngọ ngày thứ sáu, Cam Tuyền cung.

Thấy búp bê vải toàn thân châm đầy ngân châm lục soát ra được từ dưới giường Huệ phi, Ân Diệp giận dữ.

“Tiện nhân!” Hắn ta hung hăng quăng cho Liễu Thi Kỳ một cái tát, còn đang muốn phát tác.

Tưởng Uyển Tư ở bên cạnh lại đột nhiên nói: “Hoàng Thượng, khoan đã.”

“Uyển Tư, làm sao vậy?” Ân Diệp quay đầu lại, dịu dàng nói.

Ánh mắt Tưởng Uyển Tư lập loè: “Thần thiếp… Ở trong mộng được Phật Tổ chỉ dẫn, người có hiềm nghi, chỉ sợ không chỉ có một mình Huệ phi.”

“Cái gì?” Ân Diệp chấn động.

Chợt thấy nàng ta tiếp nhận búp bê vải kia, lơ đãng nói: “Vải dệt này rất tinh xảo, thần thiếp chưa từng thấy qua…”

Ân Diệp nhíu mày, gọi tới ma ma bên người đến.

“Hoàng Thượng, đây là tuyết gấm. Loại vải dệt này vô cùng quý giá. Trong cung ngoại trừ người, chỉ có…”

Ma ma kia muốn nói lại thôi, cho đến khi thấy Ân Diệp không kiên nhẫn, cuối cùng nhắm chặt mắt, nói.

“Chỉ có chỗ Hoàng hậu có!”

Dứt lời, trong điện chấn kinh.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Vân Khuynh đang đứng ở một bên khác.

————

Tác giả:

PS.

Cung đấu khó sinh ==

Khí vận chi nữ vẫn là rất có thủ đoạn.

Ta tiếp tục viết, đại gia trước tiên ngủ đi, ngày mai xem.

^-^-^-^-^-^-^

Dương: Bài 《Kẻ xấu xí》 của Tiết Chi Khiêm thật sự là vô cùng hợp với Lâu đốc chủ của chúng ta luôn ấy, nhất là về thân phận bí ẩn của ảnh ở TG này ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.