Chương trước
Chương sau
“Chi bằng, dùng thành tích để nói chuyện vậy?”

…Vân Khuynh ngưng lại, rốt cuộc cũng có chút cảm giác quen thuộc của thế giới vườn trường.

Nhưng nếu nàng nhớ lầm, hình như Hiên Viên Vũ là học tra thì phải?

Quả nhiên vừa nghe thấy đề nghị này, Hiên Viên Vũ cũng không thể tin nổi.

“Cái gì?”

Tuấn mi của hắn ta nhướng lên, không khỏi siết chặt tay nữ sinh bên cạnh.

Đồng An Khả bị đau cũng chỉ có thể nhịn xuống, nói với Vân Khuynh:

“Đương nhiên là em thi với cậu ấy.”

Lúc này Hiên Viên Vũ mới buông lỏng tay, nhưng lại cảm thấy hơi bất mãn.

“Đồng An Khả. Đây là chuyện riêng của bổn thiếu, em…” Một đứa con gái xen vào làm gì?

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết ——

Đồng An Khả đã quay đầu sang một bên, giận dỗi nói.

“Việc này vốn dĩ do em mà ra. Hơn nữa em không muốn nấp phía sau anh…”

Hiên Viên Vũ bĩu môi, không cho là đúng.

Đồng An Khả thấy thế liền ôm chặt hắn, cọ xát làm nũng: “Vũ…”

“Được rồi được rồi.”

Hiên Viên Vũ nhìn thấy phong cảnh trong cổ áo, ánh mắt tối sầm lại, vội vã ôm lấy người.

“Đúng là không có cách nào với em mà.”

Vân Khuynh: “…”

Từ từ.

Nàng đồng ý rồi à?

Đương nhiên, hai người tự cho mình là trung tâm này… hoàn toàn không xem nàng ra gì.

Đồng An Khả hơi ngẩng đầu lên, phát chiến thư cho Vân Khuynh.

“Hơn mười ngày nữa là đến kỳ kiểm tra hàng tháng, chúng ta sẽ phân thắng bại. Ai thua sẽ xin lỗi vì chuyện xảy ra hôm nay. Cậu thấy thế nào?”

Trong giọng nói còn toát ra ngạo khí.

Nếu bàn về mặt khác, có lẽ cô ta sẽ thua kém đối phương.

Nhưng trên phương diện học tập, cô ta tuyệt đối có thể nghiền nát loại đại tiểu thư xuất thân quý tộc này!

Đồng An Khả nghĩ xong, hăng máu gà nắm chặt tay.

Lại không nghĩ rằng.

Vân Khuynh liếc nàng một cái, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Không cần.”

“Cậu!” Đồng An Khả nghẹn họng.

Kịch bản này không đúng mà…

Vân Khuynh lại cong môi, hờ hững nói: “Không cần thiết.”

“Còn nữa, tôi cho rằng vừa rồi mình không có gì sai.”

"Đúng vậy đúng vậy.” Tô Lộ nghe vậy vội hát đệm theo.

“Rõ ràng là lớp trưởng Đồng gây sự trước, rõ ràng chính là cậu sai. Vân Khuynh hà tất phải thi với cậu chứ?”

Đồng An Khả cứng người lại: “Tôi, vừa rồi tôi chỉ muốn quan tâm bạn cùng lớp thôi mà.”

Cô ta hơi hoảng loạn giải thích một câu, vội chuyển đề tài: “Tóm lại… bạn học Thẩm, chẳng lẽ cậu không dám sao?”

Lúc này, Hiên Viên Vũ cũng hừ lạnh xen mồm nói.

“Không tồi. Thẩm Vân Khuynh, cô đang sợ bị Đồng An Khả đánh bại chứ gì?”

Hắn ta nói xong một câu lại nhìn xung quanh phòng học: “Các người nói có phải hay không?”

Tức thì khắp nơi đều vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

“Đúng vậy, nói đến thành tích. Hình như Thẩm Vân Khuynh kém hơn…”

“Dù sao thì Đồng An Khả vốn là học sinh được đặc cách mà.”

“Haizz, Vũ thiếu đã nói như vậy, nếu Thẩm Vân Khuynh không chấp nhận lời khiêu chiến, chính là thừa nhận mình không bằng Đồng An Khả rồi còn gì?”



Âm thanh nghị luận không ngừng truyền đến, trọng điểm hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Mặt đẹp của Tô Lộ đen lại.

Vân Khuynh nheo mắt, nhìn vẻ mặt khiêu khích của hai người, đột nhiên nói: “Vậy thi thì thi.”

Trong giọng nói vẫn là sự bình tĩnh trước sau như một.

“Vân Khuynh!” Tô Lộ nghe vậy khẩn trương kéo chặt nàng: “Cậu…”

“Không có việc gì đâu.” Vân Khuynh khẽ lắc đầu, trên môi là một độ cung quỷ quyệt.

Tô Lộ ngẩn ra, bỗng dưng cảm thấy lạnh toát cả người.

Chỉ cảm thấy ai mà đắc tội với bạn tốt của mình là muốn gặp xúi quẩy đến nơi rồi…

Vì thế, cô lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

Bên kia.

Đồng An Khả không hề cảnh giác mà lại hưng phấn nói: “Được!”

Đồng thời, Hiên Viên Vũ cũng thuận thế đưa ra không ít điều kiện.

“Vậy thì người thua, phải lên bục giảng xin lỗi trước mặt mọi người, còn phải chính miệng thừa nhận mình không bằng đối phương…”

*

“Đinh Đinh ——”

Chuông tan học lại vang lên lần nữa.

Đã đến lúc tan học.

Tô Lộ lập tức xoay người lại: “Vân Khuynh, chúng ta cùng về nhà nha.”

Chợt thấy bạn tốt lắc lắc đầu.

“Cậu đi trước đi, mình có chút việc phải làm.”



Buổi chiều.

Lúc chạng vạng, khu dạy học ở Thánh Nặc trở nên vô cùng yên ắng.

Trên hành lang trống trải chỉ có một thân ảnh mảnh khảnh đang lẳng lặng bước đi.

Rốt cuộc cũng dừng chân trước cửa phòng thí nghiệm bị bỏ hoang.

…Vân Khuynh thử đẩy cửa.

“Kẽo kẹt ——” một tiếng, cánh cửa tưởng chừng bị khóa chặt lại thật sự đẩy ra được.

Nàng cong môi, trực tiếp đi vào, nhìn xung quanh một vòng.

Những thiết bị phủ đầy bụi, trên trần nhà giăng đầy mạng nhện.

Vân Khuynh đi một vòng, đột nhiên dừng lại ở một góc——

Bên cạnh chân tường bày một chiếc giường thực nghiệm nhỏ hẹp, trên đó lại phủ vải bố trắng tinh.

Nàng hơi ngưng mắt nhìn qua.

Bỗng nhiên chiếc giường bị phủ kín bởi một màu đỏ như máu!

Trong chớp mắt.

Một trận gió lớn thổi qua ——

Trong chớp nhoáng, đột nhiên Vân Khuynh xoay người, bắt lấy cánh tay máu đang duỗi tới kia!

Một tiếng “Phanh ——” lớn vang lên.

Cảnh tượng quen thuộc giống như đêm qua lại tái hiện.

Nàng khóa chặt cánh tay của nữ quỷ váy đỏ kia lại.

Lần thứ hai xuống tay nên có kinh nghiệm, Vân Khuynh ra tay cực nhanh, trực tiếp bóp cổ đối phương.

“Ư…”

Nữ quỷ mơ mơ hồ hồ bị đánh đã khôi phục chút thần trí.

Ả giãy giụa, rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo của “Người” này.

Trong chớp mắt đã khóc không ra nước mắt: “Buông, buông ra…”

Sắc bén trong mắt Vân Khuynh chợt lóe.

Quả nhiên là quỷ vẫn có thể nghe hiểu tiếng người.

Nàng cười, nâng đối phương lên, nhìn khuôn mặt dữ tợn kia, bình tĩnh nói.

“"Đại nhân" mà ngươi gọi tối hôm qua đang ở đâu?”

Nữ quỷ: “…”

Ả không thể tin được trừng lớn mắt, không ngờ còn có "Người" tới hỏi hành tung của “Quỷ”.

Nhưng vị “Đại nhân” kia…

“Không, không biết…”

Nữ quỷ ra sức lắc đầu, đột nhiên trừng lớn mắt.

Không đúng.

Trên người "Người" này, không phải có... hơi thở như có như không của vị kia sao!?

Vậy mà vừa rồi ả lại không phát hiện.

Trời ạ!

Mắt nữ quỷ kia ươn ướt, tiếng nói nghẹn ngào, khó khăn nói “Hắn, hắn để lại trên người cô…”

Nhưng ả còn chưa nói xong thì yết hầu đã bị một sức mạnh kỳ lạ bóp chặt, nửa câu cũng không nói nổi.

Vân Khuynh thấy thế đột nhiên tăng thêm sức lực.

Không gian vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng nữ quỷ kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Trong không khí quỷ dị, nàng hạ mắt, âm thanh lạnh lùng nói.

“Nếu ngươi còn không ra, có lẽ thuộc hạ của ngươi phải bỏ mạng tại đây rồi.”

Nói xong Vân Khuynh nâng tay lên, đột nhiên lại nhẹ chạm vào ấn ký trên xương quai xanh.

Nháy mắt khi nơi đó hơi nóng lên ——

Cảnh tượng xung quanh đột nhiên nhạt màu, tựa như bị kéo dãn ra.

Nữ quỷ trong tay nàng đã xụi lơ trên mặt đất như hệt như đêm qua.

Cùng thời khắc đó, mùi máu tươi nồng nặc truyền đến.

Vân Khuynh lại nâng mắt nhìn, toàn bộ phòng thí nghiệm đã biến thành một màu đỏ thẫm.

Nàng híp mắt lại, tầm mắt dừng tại nơi nào đó.

Ở đó, một bóng hình dần dần hiện ra.

Lúc "hắn" rốt cuộc cũng hiện thân, Vân Khuynh chợt ngẩn ra.

Thật là một diện mạo "Diễm lệ".

Khuôn mặt tà mị yêu dã đến nỗi không thuộc về người phàm, một thân huyết y, tựa như sứ giả Câu Hồn đến từ địa ngục.

Nhưng, khiến nàng để ý nhất chính là ——

Cặp u đồng đen nhánh quỷ dị kia lại hoàn toàn hỗn loạn đến trống rỗng!

Dường như không hề có thần trí…

Không hề dao động dù chỉ một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.