DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (9)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Cốc Bách Phong nhìn thấy ông ta, trong chốc lát, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại ——
Sự thật là, con gái của Hứa đại soái, mình đắc tội không nổi!
Trong lòng hắn hoảng sợ, vội buông lỏng Hứa Song Song ra.
Mà Hứa Song Song được tự do, cũng vội nhào tới: “Ba!”
Lại không ngờ.
Hứa Quảng Hào đối với nàng cũng không có sắc mặt gì tốt: “Hai đứa tụi bây, gần đây đang làm cái gì!”
“Song Song, con tùy tiện điều động nhân thủ muốn tìm cái gì? Còn có Cốc Bách Phong, cậu phát biểu như vậy ở trên báo chí là có ý gì?”
Nhớ tới mấy ngày nay, dư luận cao trào, ông ta cảm thấy thật mất mặt ——
Đây mà gọi là con gái con rể văn hóa tiến bộ, không những không cho ông ta mặt mũi, ngược lại còn…
Hứa Quảng Hào càng nghĩ, trong lòng càng bốc hoả.
Thấy tình trạng này của ông ta, Cốc Bách Phong cúi thấp đầu, không dám ho he một tiếng.
Mà trong chớp mắt, Hứa Song Song cũng bất chợt mất đi ý định “Trừng phạt” bạn trai.
Một lát sau, cô dậm một chân, chuyển ánh mắt: “Ba, đều là do tên tác giả tiểu thuyết đáng giận kia…”
Hứa Quảng Hào lại hừ lạnh một tiếng: “Lão tử đã sớm biết! Dám đối nghịch với thế lực của quân Giang Nam…”
Ở đất Thượng Hải này, ai mà không biết, Cốc Bách Phong là con rể tương lai của ông ta.
Đối phương châm chọc Cốc Bách Phong như vậy, cũng coi như đã đánh lên mặt Hứa đại soái là ông ta!
Nghĩ đến đây, Hứa Quảng Hào càng thêm tức giận: “Tên tiểu tử không có mắt, đương nhiên phải cho hắn một bài học!”
Nghe vậy, ánh mắt của Hứa Song Song và Cốc Bách Phong sáng ngời.
“Ba! Ba tra được tác giả kia là ai rồi sao?” Hứa Song Song tiến lên vài bước, bấu chặt cánh tay Hứa Quảng Hào.
“Tra?” Hứa Quảng Hào đối với cách nói này lại khịt mũi coi thường: “Tra cái rắm! Không làm cho tên tiểu tử kia ngoan ngoãn tới cửa nhận lỗi, lão tử không phải họ Hứa!”
?
Dứt lời, Hứa Song Song và Cốc Bách Phong hai mắt nhìn nhau, có chút không rõ nguyên do.
Hứa Quảng Hào sờ râu, đắc ý nói: “Được rồi! Qua mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, lão tử tổ chức yến hội, kêu chủ biên của 《 Thời Báo Tân Dân 》 đưa tên tiểu tử kia tới…”
Hứa Quảng Hào nhìn hắn một cái, công đạo nói: “Cậu chuẩn bị cho tốt! Đến ngày đó đừng có làm cho lão tử mất mặt lần nữa đấy! Thuận tiện chính thức tuyên bố chuyện của cậu và Song Song luôn…”
Trời ạ!
Hứa Song Song và Cốc Bách Phong nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vui sướng.
Vì thế, hai người đều không hẹn mà cùng “Lựa chọn” quên đi chuyện không thoải mái lúc trước…
*Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lúc Vân Khuynh nhận được thiệp mời, đã sáng sớm cùng ngày với yến hội.
Tên đàn ông nhỏ gầy tới truyền tin bất an tạ lỗi: “Lão đại, thật có lỗi…”
“Không có việc gì.”
Vân Khuynh không thèm để ý lắc đầu, việc này cũng không thể trách hắn ——
Trên thực tế, 《Thời Báo Tân Dân 》 cũng không có phương thức liên hệ trực tiếp với nàng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mỗi lần gửi bài, Vân Khuynh đều sẽ chỉ định địa điểm gửi, lại phái thủ hạ đưa đến.
Một lần trung chuyển, cho dù ban biên tập có đưa sớm, tới trong tay nàng, cũng mất không ít thời gian.
Vân Khuynh nghĩ, lại ra lệnh cho người kia: “Anh lui ra trước đi.”
“Vâng.” Người nọ kính cẩn lui ra.
Nàng mở thư, lật ra xem.
Đóa hoa niêm phong miệng thư rơi xuống, là một lá thư và... Một tấm thiệp mời?
Vân Khuynh nhướng mày, bắt đầu nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên vi diệu.
Hứa Quảng Hào tổ chức yến hội?
Còn cố ý mời nàng tham dự…
Nhìn thế nào, cũng thấy tràn đầy mùi vị âm mưu.
Trong lòng Vân Khuynh cười nhạt, quét mắt lên lá thư.
Là chủ biên 《Thời Báo Tân Dân 》 tự tay viết, lời nói khẩn thiết, tìm mọi cách khuyên bảo nàng tham dự yến hội của Hứa đại soái.
Chắc là Hứa Quảng Hào đã gây áp lực cho ban biên tập.
Tha thiết mong muốn nàng đi như vậy, là bởi vì… Gần đây mình đã làm mất mặt con rể tốt của ông ta sao?
Vậy thì, vị “Khí vận chi tử” kia cũng sẽ xuất hiện trong yến hội…
Trong lòng Vân Khuynh vừa động, phút chốc đã nghe được tiếng bước chân truyền đến ——
Không khỏi cong môi.
Nàng vẫn giữ tư thế đang đọc thư, phảng phất như chưa phát hiện ra.
Vài giây sau.
Hơi thở thanh đạm phất qua trong nháy mắt, Vân Khuynh bỗng nhiên nâng mắt lên.
Đối diện với một cặp mắt sâu thẳm.
Nàng nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Mới sáng sớm mà Lục thiếu soái đã tới chơi, có chuyện gì sao?”
Lục Thiếu Ngự rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp đang cười giảo hoạt, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi tham gia một yến hội với tôi.”
Vân Khuynh ngẩn người, ánh mắt thoáng chốc trở nên vi diệu.
Vân Khuynh nhìn hắn, trong mắt có ý cười chảy xuôi ——
Nhưng lại lưu loát hộc ra hai chữ: “Không được.”
Vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Giây tiếp theo.
Lại thấy bàn tay mềm của nàng khẽ động, rút thiệp mời bị đè bên dưới lá thư ra.
Lục Thiếu Ngự nhíu mi.
Độ cong bên môi Vân Khuynh lại càng lớn hơn: “Tôi đã nhận lời với 《 Thời Báo Tân Dân》. Cái gọi là thứ tự đến trước và sau, Lục thiếu soái đã chậm một bước rồi.”
Vừa dứt lời, liền thấy người đàn ông đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt tối tăm.
Nàng vẫn bình tĩnh như cũ.
Dưới tầm mắt áp bách lạnh lẽo kia, thậm chí còn “Được một tấc lại muốn tiến một thước” đưa ra yêu cầu ——
“Lục thiếu soái đã tới mời, nói vậy chắc đã chuẩn bị lễ phục cho tôi rồi chứ…”
Vân Khuynh ám chỉ nói, mắt lộ ra chờ đợi mà nhìn hắn.
Môi mỏng của Lục Thiếu Ngự hơi câu, âm thanh lạnh lùng nói: “Đó là chuẩn bị cho bạn gái của tôi.”
Hắn nói xong, rồi lại cúi người xuống, nắm lấy cằm nàng ——
Mùi vị uy hiếp cực kỳ rõ ràng.
“Haizz.”
Thấy thế, Vân Khuynh lại thở dài: “Lục thiếu soái, sao ngài lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi chứ?”
Tia giảo hoạt cực nhanh hiện lên trong mắt nàng, giây lát, lại nghiêm mặt nói: “Quan hệ của chúng ta như vậy, sao có thể quang minh chính đại mà xuất hiện cùng nhau chứ?”
Lục Thiếu Ngự: “…”
Hắn bình tĩnh nhìn vẻ mặt hoang mang lo lắng của cô gái trước mặt, bỗng nhiên lại nghĩ tới “Lý luận tình nhân” của nàng.
“À?” Ánh mắt nam nhân bỗng nhiên trở nên quỷ quyệt, trong ngữ điệu đạm mạc như vô tình mà lộ ra một cỗ ý vị cực lạnh.
“Quan hệ của chúng ta là gì?”
…Khụ.
Giẫm phải mìn rồi à?
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, rất nhanh đã hạ mắt.
Giây tiếp theo, lại cảm giác được hàm dưới bị áp bách nâng lên ——
Nàng nhướng mi, đụng phải ánh mắt cười như không cười của hắn: “Nói đi.”
Vân Khuynh dừng một chút, trong đầu chuyển động.
Một lát sau, đột nhiên đổi đề tài: “Tôi tính là… Trong yến hội đêm nay, giải trừ quan hệ hôn nhân với Cốc Bách Phong.”
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm, đầu ngón tay đang nắm cằm nàng, theo bản năng tăng thêm chút lực đạo.
Vân Khuynh lại cong môi, bàn tay mềm vừa động, phủ lên mu bàn tay của hắn ——
Thời đại dân quốc, chính phủ hỗn loạn.
Bởi vậy, giải trừ quan hệ hôn nhân, phần lớn đều không cần trình tự chính thức gì.
Chỉ cần thông báo, liền có thể xem như thông qua.
Lúc trước, nàng đã dự định sẽ đăng báo.
Nhưng hiện giờ, nếu bên kia đưa ra cơ hội này, nàng cũng không ngại… Làm lớn hơn một chút.
Vân Khuynh nghĩ vậy, cầm tay Lục Thiếu Ngự, từ dưới lên trên nhìn hắn: “Ngoan.”
Ngữ khí của nàng dụ dỗ mà mềm nhẹ: “Chờ tôi khôi phục thân phận tự do, sẽ cho anh một danh phận chính thức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]