Chương trước
Chương sau
《Chương 182》

DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (6)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

?????????????

Hàng mi dài của nàng run lên, trịnh trọng nói.

"Tôi... Có thể trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay thiếu soái, vì ngài mà mở đường."

Lục Thiếu Ngự hiếm khi ngẩn ra, ánh mắt thâm trầm.

Vân Khuynh mím môi --

Mặc dù nàng vì nhiệm vụ mà đến, nhưng nhiều khi vì báo thù, trời xui đất khiến lại trở thành "Lão đại" của một đám người.

Vậy thì... Tất nhiên sẽ không cô phụ những người đã ỷ lại này.

Hiện giờ đang là loạn thế, Hoa Quốc loạn trong giặc ngoài, mưa gió nổi lên.

Nàng đương nhiên có thể chỉ cần lo thân mình, nhưng nàng lại càng hy vọng có thể vì Trung Hoa góp một phần lực.

Vân Khuynh nghĩ vậy, ánh mắt càng thêm trịnh trọng.

Nàng nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, lại đột nhiên cong khóe miệng --

Vân Khuynh nhớ tới kết cục hắn thủ thành mà chết ở thế giới nguyên bản.

Trong "Tin tức thế giới", chỉ là những dòng chữ ít ỏi, nhưng nàng biết...

Kháng Oa*, cứu nước, chính là kiên trì và tín ngưỡng của người yêu ở kiếp này.

* "Oa": ý chỉ Nhật Bản. (từ giờ mình sẽ edit là "Nhật" luôn cho dễ đọc)

Vân Khuynh cũng hy vọng, có thể đứng ở bên cạnh hắn, cùng vượt qua con đường gian nan này.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Vì thế, lúc này.

Nàng bình tĩnh nhìn vào mắt Lục Thiếu Ngự, chờ đợi hắn chấp nhận sự quy phục của nàng.

Tầm mắt giao nhau, người đang ông lạnh lùng lại đột nhiên cong khóe môi mỏng: "... Được."

Giây tiếp theo.

Hắn lại đột nhiên vươn tay về phía Vân Khuynh.

?

Nàng nháy mắt, mới kịp phản ứng --

Thời kỳ này, lễ nghi bắt tay của phương Tây truyền đến dường như đã trở thành phong trào xã giao mới.

Lễ nghi như vậy...

Vân Khuynh cong môi đầy vi diệu, phối hợp đưa bàn tay mềm qua.

Sau đó, hai tay giao nhau.

Vẻ mặt Lục Thiếu Ngự lạnh nhạt, thời điểm nắm tay, lại tựa như mang theo lực độ muốn giam cầm.

Trong mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, trong chớp nhoáng, đầu ngón tay nhẹ khảy --

Như có như không mà khảy lòng bàn tay hắn.

Trong nháy mắt, nhiệt độ tao nhã lại được châm thành nóng rực cực độ, lan tràn ra từ khoảng da thịt chạm nhau.

Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm.

Giây tiếp theo.

Cánh tay Vân Khuynh vừa động, linh hoạt mà tránh hắn.

Trong ánh mắt ý vị không rõ của người đàn ông, cô gái càng xinh đẹp vạn phần.

"Lục thiếu soái, từ nay xin chiếu cố nhiều hơn."

Lục Thiếu Ngự híp mắt, gật đầu.

Rồi sau đó, ánh mắt thâm thúy của hắn khóa trụ Vân Khuynh, đột nhiên mở miệng --

"...Vân Khuynh."

Giọng nói lạnh lẽo, nhẹ gọi tên nàng, lại vô cớ lộ ra một loại ý tứ "Thân mật".

Vân Khuynh ngẩn ra, lại thấy trong mắt nam nhân vốn hờ hững bỗng dưng xẹt qua ý cười.

Nếu đã là quan hệ hợp tác, xưng hô nên gần gũi một chút, cũng không thấy có gì không đúng.

Nhưng mà... Nhìn thế nào, cũng thấy giống như đang "Trả thù" nàng vì đã trêu chọc trước vậy.

Trong lòng Vân Khuynh khẽ rung động.

Khụ.

Không phải là tính tình lạnh lùng à? Không ngờ, bên trong vẫn đen tối như cũ...

*

Ngày kế tiếp, quân phương bắc vẫn âm thầm duy trì, còn Vân Khuynh lại hành động lớn.

Trong lúc nhất thời, thế giới ngầm ở Đại Thượng Hải, gió nổi mây phun --

Thế lực thần bí tiếp quản Xích Bang trước kia, chính thức lấy tên là "Hắc Hồ".

Tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Xích Bang, bắt đầu gây hấn với các thế lực khác.

Mấy bang phái lớn đã giao thủ với "Hắc Hồ", không chiếm được nửa phần tiện nghi.

Vì thế.

Trong vòng hơn nửa tháng ngắn ngủi, "Hắc Hồ" không chỉ ở Đại Thượng Hải căn cơ vững vàng, càng lộ ra khí thế cao chót vót.

...Tóm lại, thế giới ngầm gợn sóng không ngừng.

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Mà trên mặt trận văn học, gần đây cũng lâm vào nội chiến.

Nguyên nhân đến từ một tiểu thuyết được đăng trên《 Thời Báo Tân Dân》 --

《 Thanh Thành Phi Hoàng 》, tiểu thuyết vừa tung ra này, kể về một tài tử xuất thân từ thành nhỏ nghèo túng, thoát khỏi trói buộc đi đến Thượng Hải tiếp thu nền giáo dục kiểu mới, cuối cùng trở thành câu chuyện xưa về một thanh niên dốc lòng tiến bộ.

Khụ.

Tuy nói ở thời đại dân quốc này, kỳ thật cũng không có "Dốc lòng" như vừa nói.

Nhưng loại chuyện "Tự mình cố gắng phấn đấu, thay đổi nhân sinh", vẫn được lòng dân chúng phố phường lúc tán gẫu ăn uống.

Mà một tiểu thuyết giữa đám hỗn loạn "Bình đẳng", "Tự do", lại cực hợp mà chọc trúng đề tài nhiệt huyết trên văn đàn.

Hơn nữa người viết hành văn lưu loát, khiến 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 dần dần trở nên nóng hơn.

Nhưng mà, theo như tình tiết câu chuyện, tranh luận càng lúc càng lớn.

Ngay từ đầu, văn đàn đối với tiểu thuyết này có nhiều ý kiến khác nhau--

Rốt cuộc tại Đại Thượng Hải, văn nhân kiểu mới đã chiếm thế thượng phong.

Thấy câu chuyện về một tài tử truyền thống lột xác thành "Thanh niên tiến bộ" vì thời đại mới, tất nhiên là khen ngợi.

Nhưng ở dân gian, lại xuất hiện một lời bàn tán khác --

Chính là nhằm vào cái gọi là "Ép duyên" giữa nam chính Lâm Nam và nguyên phối.

Thời đại này, tư tưởng mới cũ luân phiên, bi kịch hôn nhân tương tự càng ùn ùn không dứt, khó nói được ai đúng ai sai.

Chỉ là, trong tiểu thuyết, thái độ của Lâm Nam đối với nguyên phối, lại có vẻ quá mức lạnh nhạt.

Đương nhiên, lời bàn tán này xuất phát từ những phụ nữ đa tâm dễ xúc động, đến khi câu chuyện kết thúc, vẫn chưa gây chú ý quá nhiều.

Cho đến khi chuyện về Lâm Nam tung ra "Kết cục" hạ màn, đầu bút lông của tác giả vừa chuyển --

Mọi người mới phát hiện, tiểu thuyết này, lại có hai hướng nhìn!

Lúc này đây, tác giả lại từ góc độ của nguyên phối mà kể chuyện.

Hai bên đối xứng, lại sinh ra những chi tiết và câu hỏi không giống nhau.

Thì ra, Lâm Nam đã chủ động ở rể, hai người cũng không phải là "Ép duyên"; thì ra, Lâm Nam ra đi "Cầu học tiến bộ", nguyên phối vẫn luôn ở sau lưng yên lặng chờ đợi...

Trong tiểu thuyết, cô gái kia chỉ vì là "Phụ nữ tầm thường của xã hội cũ", lại bị hò hét mắng chửi.

Nàng là phụ nữ tư tưởng truyền thống, nàng xác thật không hiểu tư tưởng tiến bộ của hắn.

Nhưng nàng vẫn yên lặng ủng hộ chồng của mình. Kỳ thật, nàng chờ đợi, chính là muốn hắn giải bày cho mình hiểu.

Nhưng, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện dạy cho nàng, càng không tin nàng có thể thay đổi.

Hắn chỉ dùng hai chữ "Xử lý" đã tự mình định nghĩa hôn nhân của bọn họ, dùng danh nghĩa "Tự do hôn nhân" mà đúng lý hợp tình vứt bỏ nàng, còn ngụy biện là do sự đi đầu tiến bộ.

Mà nàng, một người ngây thơ bị hại, lại bị nghìn người chửi rủa.

Hắn thân ở trên đỉnh ánh sáng "Thanh niên tiến bộ", lại thừa cơ vứt bỏ người vợ tào khang, đó là "Tiến bộ" chân chính hay sao...

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Có nghi ngờ, càng có nhiều cô gái trải qua chuyện tương tự cũng bắt đầu lên tiếng, nhất thời tranh luận không ngừng.

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Trong văn đàn càng nổ tung hơn.

Có văn nhân trường phái cũ tỏ vẻ "Bất luận như thế nào, hưu thê vẫn là quyền của trượng phu, nữ tử không nên oán hận"; cũng có người tân phái cho rằng "Tuy không phải ép duyên, nhưng tư tưởng của hai bên đã không cùng một hướng, tách ra mới là hợp lý"; đương nhiên, cũng có ý kiến cho rằng mượn danh nghĩa "Tự do hôn nhân" để vứt bỏ nguyên phối vô tội không xứng với cái gọi là "Thanh niên tiến bộ"...

"Song Song, cậu cảm thấy Lâm Nam có sai không?"

Lúc này, một hội chị em đang tụ tập tại quán cà phê liền có người nhắc tới đề tài này.

"...A?"

Hứa Song Song sửng sốt, có chút phản ứng không kịp: "Cái gì?"

Cô gái đang hỏi kinh ngạc nói: "Mình đang nói nam chính của《 Thanh Thành Phi Hoàng 》đó, cậu không biết sao?"

Hứa Song Song mờ mịt lắc đầu --

Từ đêm bị kinh hách đó, hơn nửa tháng nay, cô đều ở trong nhà "Dưỡng thương", căn bản không để ý đến chuyện bên ngoài.

Thấy thế, mấy cô gái còn lại trêu ghẹo cô không hỏi thế sự, lục tìm mấy tờ 《Thời Báo Tân Dân 》 đưa tới.

Hứa Song Song không chút để ý mà nhận lấy, lại dần dần mơ hồ.

Chỉ là... Sau khi xem xong, cô lại dâng lên một loại cảm giác cổ quái.

Đang nghĩ, mấy bạn gái lại hỏi: "Nè, cậu cảm thấy Lâm Nam thế nào?"

"Mình cảm thấy hắn thật quá đáng..."

"Đúng đó, cậu biết không, gần đây mới xuất hiện một từ ngữ mới gọi hắn là " phượng hoàng nam* ", mình cảm thấy thật đúng là chính xác..."

* Phượng hoàng nam: là khái niệm dùng để chỉ một người đàn trưởng thành trong hoàn cảnh nghèo khó, sau khi cố gắng học tập thì có ý muốn đến thành phố lớn, từ một vùng núi hẻo lánh muốn bay lên thành phượng hoàng, mang đến hy vọng cho gia đình, đa số bọn họ sẽ chọn kết hôn với một đối tượng giàu có hoặc người thành thị.

Ngoài ra kiểu người này còn có xu hướng đứng về phía người nhà của mình thay vì vợ, thường không thể nhẫn tâm cự tuyệt sự phiền phức mà anh chị em cha mẹ mang lại (giống như kiểu đàn ông không biết bênh vực vợ mình, để mặc vợ bị người nhà ức hiếp) - (theo baike)

Hứa Song Song ấp úng mà nghe, chỉ hàm hồ đáp lại.

Thấy bạn bè toàn bộ đều phản đối thái độ của "Lâm Nam", không biết vì sao, cô lại không nói hùa theo được.

Bởi vì, "Lâm Nam" này, cho cô một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ...

Sau buổi hẹn, Hứa Song Song có chút mất hồn trở về Hứa công quán.

Lại thấy Cốc Bách Phong đang ở trong thư phòng của nàng chỉnh sửa bản thảo.

Chỉ trong chớp mắt, Hứa Song Song không khỏi buột miệng thốt ra: "Lâm Nam!"

____________________

Lời tác giả:

PS.

- - Sao lại gọi là "Hắc Hồ"?

Khuynh Khuynh: Lục thiếu soái, đặt cho cái tên đi.

Lục Thiếu Ngự: Hắc Hồ.

Khuynh Khuynh: Vì sao?

Lục Thiếu Ngự: Bởi vì thủ lĩnh là một tiểu hồ ly lòng dạ hiểm độc.

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-

Lời Editor: tui bị mê bài "Ký thê thư" của Tây Qua Jun hát ><
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.