Khống chế khớp xương của tên đáng khinh một cách chính xác, hung hăng bẻ xuống!
Súng lục "Cạch --" một tiếng rơi xuống.
Gã khó có thể tin trừng lớn mắt, đang muốn hô to.
Vân Khuynh nheo mắt lại, lần nữa duỗi tay khống chế cằm gã, đấm ngược lại gã một phát...
"Bốp!"
Một tiếng vang lớn từ trong phòng truyền đến.
Ngoài cửa, mấy tên lưu manh đang trông coi lại vui cười lên.
"Anh Thành giỏi thật, còn chơi kịch liệt như vậy!"
"Hắc hắc, không biết là đang làm đứa nào đây?"
...
Nhưng mà.
Cảnh tượng trong phòng, lại căn bản không giống như bọn chúng suy nghĩ --
Thân hình tên đáng khinh mập mạp đã bị vặn thành bánh quai chèo, đang bị đè chặt trên mặt đất.
Gã há to miệng, cằm nghiêng lệch, chỉ có thể phát ra tiếng kêu "A a" hàm hồ.
Trong lòng "Anh Thành" khổ không tả xiết, nghe thấy tiếng thủ hạ bên ngoài đang vui đùa, càng âm thầm chửi ầm lên.
Một đám ngu xuẩn...
Nhưng, giây tiếp theo.
Họng súng đen tuyền đột nhiên dán lên huyệt thái dương của gã.
Tên đàn ông đáng khinh hoảng sợ trừng lớn mắt, trong đầu trống rỗng.
Gã nhìn cô gái đáng sợ đang cong môi, cười vô cùng xinh đẹp.
Giữa một cái chớp mắt làm hoa mắt say mê, tay nàng vừa động, nhẹ nhàng bóp cò súng --
"A a a!"
Tên đáng khinh ra sức rên rỉ, thân mình béo ú không ngừng run rẩy.
Trong chớp nhoáng, chỉ cảm thấy dưới bụng nhẹ hẫng...
"Bốp --"
Giây tiếp theo.
Tay Vân Khuynh khẽ nâng, thân súng đập một cái, gã chịu không nổi mà bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng, mùi nước tiểu khai nồng bốc lên.
Nàng có chút hoảng hốt lui sang bên cạnh.
Vừa nâng mắt, lại chạm phải hai ánh mắt phát sáng--
Đúng là của hai cô gái còn lại trên giường.
Lúc này.
Ý thức của các cô vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng vẫn hoàn toàn phản ứng kịp.
Trong ánh mắt đang nhìn Vân Khuynh, hoàn toàn là sùng bái và cảm kích.
Vân Khuynh liếc nhìn hai người một cái, lại quét mắt lên trên giường.
Là một sợi dây thừng khá thô.
Chắc là đồ dùng tình thú mà "Anh Thành" này chuẩn bị...?
Nàng nhướng mày, tiến lên cầm lấy, lại hướng hai cô gái nhẹ giọng nói:
"Hai người... Còn sức không?"
...Sau một lúc lâu.
Ba người hợp lực, đem tên đáng khinh trói gô lại --
Mặc dù, người bị trúng thuốc mê... Quá trình chủ yếu vẫn là Vân Khuynh ra sức.
Hai cô gái thở phì phò, không ngừng run rẩy, trên má lại hồng hào đầy hưng phấn.
Khi các nàng bất lực mà bị lừa bán, sao có thể nghĩ đến, sẽ có một ngày chính tay thu thập tên cầm thú này?
Hai cô gái đang kích động, Vân Khuynh lại đột nhiên thấp giọng mở miệng.
"Chưa xong đâu..."
Ba chữ vừa thốt ra, ánh sáng trong mắt các cô đã bị dập tắt hơn phân nửa --
Đúng vậy. Cho dù lúc này có trói người lại được, thì thế nào chứ?
Bên ngoài còn một đám sài lang hổ báo, một đám phụ nữ yếu đuối như các cô...
Thấy thế, Vân Khuynh thầm thở dài trong lòng.
Trên thực tế, từ ký ức của nguyên chủ cho thấy, thực lực của phân đội Xích Bang này kỳ thật cũng không tính là mạnh --
Tổng cộng khoảng hai mươi mấy người, lại rất ít người có vũ khí.
Bọn họ dám áp giải mấy chục người phụ nữ lên đường, chẳng qua là vì đã hạ thuốc mê... Nên càng cảm thấy một đám phụ nữ yếu đuối không gây ra được sóng gió gì thôi.
Khụ.
Trên thực tế, đúng là không có gì bất ngờ xảy ra.
Chẳng qua, cố tình lại có điều ngoài ý muốn --
Lúc Vân Khuynh xem xét điều kiện thân thể của nguyên chủ, phát hiện cơ thể này lại có thần lực trời sinh!
Thế giới nguyên bản, "Quý Vân Khuynh" thân trúng thuốc mê, lại không có trải qua huấn luyện của hệ thống... Tất nhiên không có cách nào phản kháng.
Nhưng hiện giờ, nàng có kinh nghiệm chiến đấu từ vị diện mạt thế và huyết tộc, còn mang theo kỹ năng "Thuật thanh tỉnh" và "Súng ống toàn năng".
Nửa tháng này còn âm thầm tập luyện, nếu như Vân Khuynh muốn phản kháng, theo lý mà nói là tuyệt đối có khả năng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Chẳng qua... chỉ có một mình nàng, căn bản là không đủ.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, nàng có rảnh liền âm thầm cùng những người khác giao lưu, bất động thanh sắc mà tuyên truyền tư tưởng đấu tranh.
Chỉ là đám phụ nữ bị bắt này, phần lớn đều thuận theo "Truyền thống nữ tính" bảo thủ, phản hồi không được tốt lắm.
Mà hiện giờ xem ra, chỉ sợ thật sự...
Vân Khuynh rũ xuống mắt, mím môi --
Lại không ngờ, giây tiếp theo.
Một trong hai cô gái lớn tuổi hơn lên tiếng: "Này em gái, em muốn làm như thế nào? Chị sẽ nghe theo em..."
Nàng kinh ngạc nâng mắt, lại thấy cô gái tương đối nhỏ tuổi còn lại kéo kéo mình: "Chị ơi."
Trong ánh mắt hai người, hoàn toàn là tin tưởng và ỷ lại.
Không sai.
Các cô là phụ nữ xã hội cũ, từ trước đến nay đều nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng trong những ngày ở đây lại nhận hết tra tấn, đối với tương lai đáng sợ trong dự kiến, đều hãm sâu vào tuyệt vọng.
Hiện giờ thật vất vả mới có ánh rạng đông của hy vọng, các cô sao có thể vứt bỏ?
Rốt cuộc...mặc dù có áp lực, nhưng các cô vẫn là người, cũng vẫn có khát vọng muốn sống!
Nghĩ vậy, vẻ mặt của hai cô gái, dần dần trở nên cứng cỏi.
Các cô chỉ mong cô gái trước mắt, có thể dẫn dắt chính mình thoát khỏi khốn cảnh...
Vân Khuynh thở nhẹ một hơi, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Nàng đột nhiên nghĩ tới đánh giá của Cốc Bách Phong đối với nguyên chủ... Phụ nữ truyền thống tầm thường?
Cái thời đại mới cũ luân phiên này, kỳ thật có ai từng nhìn kỹ các cô đâu chứ?
Vân Khuynh nghiêm túc nhìn hai người: "Vậy thì, nghe tôi an bài."
...Một lát sau.
Đám lưu manh đang pha trò ngoài đột nhiên nghe được "Anh Thành" hô to.
"Mất hết cả hứng, cút!"
Giây tiếp theo.
Một cô gái đẩy cửa phòng ra, khóc thút thít chạy đi ra ngoài.
!?
Mấy tên thủ hạ có chút cảnh giác, lại nghe "Anh Thành" hô lớn.
"Kệ ả ta, hầu hạ không tốt, mất hứng!"
Đãi một hồi, trong phòng lại truyền ra phân phó.
"Ai! Kêu... mấy người Khỉ ốm, lão Trương vào đi! Cùng nhau chơi thật hăng hái nào!"
Bị điểm danh, là mấy tên đàn em rất có "Thực lực".
A?
"Khẩu vị nặng vậy á?" Có người nói nhỏ.
Trong tiếng không ngừng thúc giục của " Anh Thành", vẫn là nên đi qua thì hơn.
"Bắt đầu chơi, từng bước từng bước tiến vào!"
Bên kia, lại nghe thông báo "Quy tắc trò chơi", trong đó có người không kiên nhẫn mà muốn vọt vào xem.
"Bằng --"
Một tiếng súng sắc bén vang lên, "Anh Thành" rống giận, nháy mắt đã khiến cho đám người ngoan ngoãn lại.
Rốt cuộc... sau khi một đám đi vào, cuối cùng cũng yên ắng trở lại.
Sau nửa đêm.
Một đám lưu manh dựa tường, mơ màng sắp ngủ.
Bỗng dưng.
Cửa phòng "Anh Thành" bị đẩy ra.
Mười mấy tên Xích Bang còn bên ngoài nghe thấy, mơ hồ mà mở mắt ra.
Liền thấy một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, câu môi cười nhạt, thế nhưng trong tay lại đang... nghịch súng?!
Có người khó có thể tin mà trợn to mắt.
Giây tiếp theo, tiếng súng vang lên.
"Bằng --" mà một tiếng, cắt qua bầu trời đêm tĩnh mịch.
* Editor: Dương Gia Uy Vũ
Đại Thượng Hải.
Xích Bang, ở thế giới ngầm cũng được xưng là một bang phái có danh tiếng.
Nhưng... Cho dù là đại ca của cả khu vực, gặp qua Giang Mãnh Long, cũng chỉ có thể cuối đầu.
Nhưng đêm nay, đối mặt với địch thủ, quân đội ngang nhiên nổ súng, dần dần chống đỡ hết nổi.
Khắp nơi phơi thây, mưa bom bão đạn.
Bang chủ Xích Bang "Anh Long" rống to ra tiếng: "Tao chính là người của Hứa đại soái, Lục Thiếu Ngự! Mày cái tên chó X..."
Lời còn nói chưa hết, đã bị một bắn một phát ngã xuống.
Bóng đêm càng đậm.
Rốt cuộc, hết thảy đã yên tĩnh
Quan quân dẫn đầu, mang binh lính đến một chiếc ô tô đậu ven đường, kính cẩn cúi thấp đầu xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]