Nghe vậy, Vân Khuynh thầm thở dài.
Quả nhiên là như thế này.
Cái ngọc bội không gian kia đã bị Triệu Thành Nam lấy máu nhận chủ, chỉ cần ý niệm vừa động, là có thể tiến vào.
Trừ phi làm gã luôn hôn mê, nếu không căn bản không có khả năng vây khốn gã.
Nghĩ, trong mắt nàng khó được hiện lên tia u oán, nhìn lướt qua Lục Tiêu giống như không có việc gì ——
Lại cùng ánh mắt đối phương vừa vặn đụng phải.
“Chạy?”
Người đàn ông cong môi, bình tĩnh nói: “Chạy thì chạy.”
“Hả, ơ?”
Trợ lý có chút ngốc, lại nghe tiến sĩ lạnh giọng bảo anh ta lui ra, chỉ có thể buồn bực mà rời đi.
Mà trong phòng.
Lục Tiêu liếc mắt nhìn Vân Khuynh, lại đột nhiên cười nhẹ ra tiếng: “Cô trách tôi?”
“Không thì thế nào?” Vân Khuynh hơi ngừng, theo bản năng cười cười.
“Chỉ là không nghĩ tới loại thể chất kỳ dị này, vậy mà tiến sĩ Lục không cảm thấy hứng thú.”
“A.” Môi mỏng Lục Tiêu hơi câu, ngón thon dài đùa nghịch dao trong tay, thần sắc khó lường.
Nhưng Vân Khuynh nhận được cái liếc nhìn của hắn trong lòng vừa động.
Quá hiểu.
Ánh mắt đến động tác Lục Tiêu, rõ ràng đều kiêu ngạo mà hiển hiện một sự thật ——
Hắn căn bản chướng mắt Triệu Thành Nam.
Tính tình phúc hắc này…… Thật đúng là vài kiếp nữa cũng chẳng đổi.
Nàng hạ mắt, khóe miệng không tự giác hiện ra một tia ý cười.
“Cô…”
Cùng thời khắc đó, tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-xuyen-ke-cong-luoc-nam-than-phan-dien/2946692/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.