Vân Khuynh con ngươi co lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tiêu ôm vào ngực.
Giây phút tiếp xúc với nhau nàng mới cảm nhận được cơ thể gầy nhom của hắn lại kiên cố và ấm áp đến thế.
Khí tức sạch sẽ đến tận cùng bao quanh thân nàng, hắn cẩn thận ôm lấy, tư thế mập mờ, cúi người…
Nhẹ nhàng đặt cô gái lên bàn mổ.
Vân Khuynh: “….”
Nàng cũng hiểu, Lục Tiêu hoàn toàn coi nàng là vật thí nghiệm để xử lý.
Vân Khuynh đang suy tư, lòng bàn tay khẽ ngưng tụ hơi nước, định dọn dẹp sạch đống vết máu còn sót lại.
Nhưng mà.
Tiến sĩ Lục nào đó nhíu mày anh tuấn, nghiêm túc nói: “Đừng động.”
Giây sau.
Người đàn ông đứng yên bên bàn mổ, cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay táy máy ổn định cô gái.
Tiếp theo, Lục Tiêu xoay người, không biết moi dụng cụ khử độc ở đâu ra, nhìn về phía vật thí nghiệm của hắn, chuẩn bị “thi công.”
“Ớ, chờ đã.”
Vân Khuynh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà đứng dậy: “Này, anh… đang định xử lý tôi đấy à?”
(editor: edit đến đây cứ ngồi tưởng tượng không biết sau này bác Lục định xin lỗi người yêu như nào, đối xử như này =))) mặc niệm cho tiến sĩ Lục)
Lục Tiêu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Đương nhiên rồi.”
Hắn nói như chuyện đương nhiên, thoáng chốc lại nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Cô yên tâm đi, tôi chưa bao giờ hạ đao nhầm.”
Người đàn ông nghiêm túc đảm bảo, trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-xuyen-ke-cong-luoc-nam-than-phan-dien/2946686/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.