Năm Nguyên Khải thứ nhất, là năm đầu tiên Huyên Đế Sở Ngự Thần tại vị.
Ngày 26 tháng 2.
Vai chính thứ nhất trong “Hưng Ninh cung biến”—— Chiêu đế Tam hoàng tử Sở Ngạo Thiên lặng yên không một tiếng động chết trong phủ Tông Nhân, Huyên Đế trong lúc thượng triều ban xuống hai đạo thánh chỉ khiến người ta giật mình.
Thứ nhất là sắc phong Nhu Hoa quận chúa Ninh Vân Khuynh làm Yến Vương; thứ hai lại là ngự phong Yến Vương mới tấn này làm Hoàng hậu.
Ý chỉ vừa ra, tức khắc long trời lở đất!
Muốn nói sắc phong Nhu Hoa quận chúa làm Hoàng hậu, chúng thần dĩ nhiên không dị nghị. Chỉ là chuyện phong vương, ngược lại rất quan trọng ——
Cho dù địa vị nữ tử ở Sở Triều cũng không thấp hèn, nhưng này tiền lệ nữ tử xưng vương, thì chưa từng nghe qua.
Nhất thời, liền có không ít đại thần muốn bước ra khỏi hàng, phản đối việc này.
…… Lại không ngờ.
Còn chưa chờ bọn họ bắt đầu can ngăn, Nhu Hoa quận chúa bỗng nhiên hiện thân, bái tạ Huyên Đế, thế nhưng thẳng thắn trả lại quyền của mình ở Yến địa về trung ương!
Huyên Đế tất nhiên hân hoan nhận lời.
Lập tức, thần tử liên can hoàn toàn bừng tỉnh đại ngộ ——
Chỉ sợ, đây chỉ là vở diễn của tân đế nhằm lấy lại đất phong mà thôi, mà Hoàng hậu nương nương tương lai tự nhiên hưởng ứng đầu tiên.
Kể từ đó, Nhu Hoa quận chúa tuy sắc phong là “Yến Vương”, nhưng chỉ còn phong hào, cũng không có thực quyền.
Từ đây, chúng thần cân nhắc mãi, chung quy cũng thức thời mà bỏ qua tiểu tiết.
Mọi người cúi đầu không nói, đều thầm than tân đế mưu lược.
Chỉ có Vân Khuynh đứng trong điện, trong lòng thông thấu ——
Sau Chiêu Đế, Vương gia khác họ được phân phong tệ nạn càng lúc càng nhiều.
Mà trả lại quyền lực, thật ra là bước đầu tiên để nàng giúp hắn thu hồi quyền khống chế. Nhưng Vân Khuynh biết, Sở Ngự Thần phong nàng làm Vương, không chỉ là vì tước quyền.
Nam nhân này, là dùng phương thức hàm súc như thế hướng thế nhân tuyên cáo ——
Nàng là Vương.
Nàng cùng hắn…… Sóng vai mà đứng.
Vì thế.
Thời khắc này, Vân Khuynh ngẩng đầu, hướng vị nam tử tôn quý ngồi trên long ỷ tôn quý hồn nhiên cười.
Như vậy, thánh thượng của ta……
Một đời này, Vân Khuynh —— tất không phụ ý nguyện của ngươi!
*
Đại điển đăng cơ chưa qua được mấy ngày, đã đến đại hôn của thiên tử.
Thời tiết vào xuân, ánh mặt trời trong sáng chiếu khắp toàn kinh, nhuộm đẫm vui mừng lên toàn thành.
Từ quận chúa phủ đến hoàng cung, trên đường rước dâu chuẩn bị đến nơi chốn cẩm tú, long trọng vô cùng.
Vân Khuynh ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương mũ phượng khăn quàng vai, không khỏi một trận hoảng hốt.
Nàng nhớ tới Đại Triều xa xôi, nhớ tới hôn lễ đã từng gởi gắm sai người ……
Nhưng mà nay, ở thời không này, nàng rốt cuộc chờ được phu quân đời đời kiếp kiếp.
Phượng liễn lâm môn.
Vân Khuynh được Xảo Châu đỡ đi ra phủ, đang muốn lên kiệu ——
Lại nghe tiếng kinh hô, hình như có tiếng quỳ lạy vang lên.
Khăn voan đỏ thẫm, Vân Khuynh hơi nhíu mày, liền nghe thấy thanh âm Xảo Châu, mơ hồ truyền đến từ phía dưới.
“Quận chúa, là Hoàng, Hoàng Thượng tự mình tới!”
Vân Khuynh ngẩn ra.
Thoáng chốc, áp không được ngọt ngào dâng trào trong lòng.
Đại hôn thiên tử Sở Triều, chưa từng có lệ hoàng đế thân nghênh.
Cố tình, Sở Ngự Thần vì nàng tự thân tới cửa……
Giờ phút này, mặc kệ Vân Khuynh nhìn không thấy quang cảnh bên ngoài, lại vẫn cảm nhận được có ánh mắt nóng rực, dừng ở trên người mình.
…… Cho đến khi, bàn tay mềm bị ấm áp nắm giữ, hơi thở nam tính thuần nhiên, tức thì bao phủ nàng.
Vân Khuynh rũ mắt, cười nhẹ.
“Hoàng Thượng, ngài không hợp quy củ.”
Giây tiếp theo.
Một cỗ lực đạo đánh úp lại.
Sở Ngự Thần một phen bế nàng lên.
Thanh âm hút không khí vang lên bốn phía, nhưng mà, hắn chỉ vững vàng đặt nàng vào trong kiệu.
Trong không gian tối tăm, nam tử cách lụa hồng chống trên người Vân Khuynh, hơi thở ái muội mà thấm vào toàn thân nàng.
“Ta…… Đã chờ không kịp.”
Tiếp theo, hắn cười nhẹ.
Giờ phút này giờ lành đã đến, cuối cùng kiệu hồng xuất phát.
Vì thế, thập lí hồng trang, toàn thành nghênh đưa ……
Đến nghi thức vào cung, Sở Ngự Thần lại ôm Vân Khuynh xuống kiệu, nắm tay nàng, hoàn thành từng trình tự.
…… Rốt cuộc.
Vào tẩm điện.
Vân Khuynh như cũ che khăn voan, lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trên giường hỉ.
Nhất thời, trong nhà vắng lặng.
Cho đến khi âm thanh giày bó truyền đến, hỉ nương xung quanh kính cẩn quỳ xuống: “Hoàng Thượng.”
Sở Ngự Thần không chút để ý liếc các nàng một cái, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài.”
“…… Vâng.”
Chúng hỉ nương ngẩn người, ngại khí thế tân đế, càng không dám nghi ngờ không hợp lễ chế, tất cả đều yên lặng lui ra.
Vì thế, trong hỉ phòng, chỉ còn lại hai người.
Vân Khuynh tức thì nắm chặt lòng bàn tay, nghe được tiếng bước chân nam tử càng ngày càng tới gần ——
Giây tiếp theo, khăn voan không tiếng động, rơi.
Ánh đèn tươi sáng soi vào, hàng mi dài như cánh bướm rung động, thích ứng ánh sáng, mới nhấc mi mắt lên.
Nháy mắt kia, đôi mắt trong cùng đôi mắt trầm mặc đối diện.
Bốn mắt giao hòa, bọn họ trông thấy ảnh ngược lẫn nhau ——
Nam tử hôm nay một bộ lễ phục, mặt mày xưa nay âm lệ tựa như nhu hòa vài phần, lại lộ ra tuấn mị cùng tà nịnh cực hạn.
Mà nữ tử mũ phượng khăn quàng vai, nhẹ đánh chút phấn, trang điểm càng nhàn tú hoa mỹ hơn so với ngày xưa.
Giờ phút này, nàng ngẩng đầu, hắn cúi người.
Tầm mắt chạm nhau, đều là ẩn sâu lưu luyến.
Một lát, Sở Ngự Thần cười nhẹ, quay người lại, cầm chén rượu lên.
Khi hành lễ hợp cẩn, hai người thân mật mà giao triền, độ ấm lưu luyến trên người đối phương, tình nhiệt bốc cháy lên.
Mà đợi uống xong rượu mừng, trên má Vân Khuynh, lại đã nhuộm một tầng hồng nhạt.
Hơi thở ướt nóng đánh trên da thịt trắng nõn, hắn đột nhiên vươn lưỡi, ngậm lấy vành tai nàng.
Một trận cảm xúc tê dại mãnh liệt nổi lên, thân mình Vân Khuynh thoáng chốc xụi lơ.
“Chàng……” Nàng yếu ớt gọi hắn một tiếng, vành tai mẫn cảm bị môi mỏng lần lượt cọ qua, bất giác hai tròng mắt sũng nước, chỉ thuận theo mà dựa trong lòng ngực nam tử.
Rốt cuộc, hắn từ cần cổ lui lại, hôn từ trán nàng, đến hàng mi dài, đến mũi quỳnh, đến môi mềm, thẳng đến vai gầy, không ngừng thâm nhập……
Đêm này, ở trong sóng triều mồ hôi cùng nhiệt ý, nàng chỉ toàn tâm túm chặt hắn, lúc chìm lúc nổi.
Trong nhà nến đỏ chập chờn, hỉ trướng rơi xuống, dấu đi một phòng kiều diễm.
*
Năm Long Trinh thứ hai, là niên hiệu thứ tư thời Huyên Đế tại vị.
Lúc đó, Sở Triều đã trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.
Càng có rất nhiều phát minh kiểu mới không ngừng xuất hiện, triều đình phối hợp thi hành một loạt chính sách, từng bước dung nhập vào sinh hoạt của bá tánh.
Ngoài ra, theo sự nghiệp vận tải đường thuỷ phát triển, Sở Triều cùng các quốc gia hải ngoại lục tục thiết lập quan hệ ngoại giao. Đế quốc cổ xưa này, giá trị trên thế giới cao chót vót.
Nếu luận hết thảy thay đổi này, chính là vì Đế hậu cùng một nhịp thở.
Huyên Đế Sở Ngự Thần từng bị phế rồi lại lập, lần nữa đăng vị, lấy thủ đoạn cao siêu sửa chữa quốc chế, quyết đoán anh minh.
Mà người ủng hộ kiên định nhất bên cạnh, đó là Hoàng hậu, cũng là nữ tử xưng Vương đầu tiên trong dòng lịch sử Sở Triều—— Ninh Vân Khuynh.
Nhiều năm qua, dưới sự liên thủ cai trị hai người, khai sáng một thịnh thế vượt thời đại.
Ở trong lòng bá tánh Sở Triều, Đế hậu, là tồn tại truyền kỳ.
Đáng tiếc duy nhất chính là, hai người cầm tay ba mươi bảy năm, nhưng vẫn không sinh con.
Từng có thần tử muốn khuyên Huyên Đế nạp phi, vị này lại lấy thủ đoạn lôi đình tuyên bố sửa luật ——
Sau này chọn người kế vị, chọn người có năng lực nhất trong tôn thất.
Vì thế, không còn ai dám kiến nghị.
Mà trăm năm sau, một chế độ tuyển chọn này, càng giúp Đại Sở thuận lợi hoàn thành từ vương triều phong kiến quá độ đến chế độ tổng thống.
Đương nhiên.
Lúc này, bá tánh Sở Triều vui mừng xuân mới, tự nhiên không biết được đời sau phát triển thế nào.
Đêm nay, toàn kinh lại sôi trào ——
Chỉ vì Đế hậu tự mình bước lên lầu cao cung Hưng Khánh, cùng bá tánh thưởng thức pháo hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]