Lúc này, Vân Khuynh đã rửa mặt chải đầu xong, nàng quay đầu lại, thần sắc thanh lãnh nói.
“Như thế nào? Ta ở trong khuê phòng của mình cũng đáng để các ngươi hô to gọi nhỏ?”
Một mảnh trầm mặc ——
Người vừa đẩy của vào là một trong số những tỳ nữ nguyên chủ mang đến từ Yến Địa, lúc này họ đều im như ve sầu mùa đông.
Qua mấy giây, Xảo Châu cẩn trọng liếc thần sắc Vân Khuynh, mới đánh bạo mở miệng.
“Quận chúa thứ tội, là bọn nô tỳ nhất thời thất thố. Tại sáng nay Xảo Vân truyền tin đến, nói ngài mất tích ở chỗ Tam điện hạ…”
“Hoang đường!” Không đợi nàng nói xong, tay mềm của Vân Khuynh đã hung hăng đánh một cái lên bàn trang điểm, ra tiếng trách mắng.
“Hôm qua sau khi vào cung yết kiến xong, ta với các ngươi đã sớm hồi phủ, như thế nào lại dừng lại chỗ Tam điện hạ?”
Này…
Chúng tỳ nữ đều có chút ngây ngốc.
Xảo Châu ấp úng nói: “Quận chúa, nhưng đêm qua sau khi ngài dùng cơm không phải cùng Xảo Vân…” Nói đến một nửa, liếc thấy ánh mắt thanh lãnh của Vân Khuynh, liền lập tức dừng lại.
Rốt cuộc đều là nha hoàn lanh lợi, mấy người tâm niệm vừa chuyển, cũng hiểu được ——
Bất luận ‘chân tướng’ thế nào, nếu tin tức quận chúa mất tích ở chỗ Tam điện hạ được chứng thực, danh tiết chắc chắn bị hao tổn.
“Dạ, hôm qua quận chúa đã sớm cùng bọn nô tỳ về phủ rồi.”
“Chính là, không biết Xảo Vân tiểu cô nương kia đi nơi nào, truyền tin sai lầm, làm ra cọc ô long (*) này.”
(*) Ô long: chỉ chuyện chê cười, có thể nói là cách gọi scandal thời cổ đại =)))
Nghe vậy, Vân Khuynh mới gợi môi, phì cười: “Được rồi, đúng là mấy tiểu quỷ nghịch ngợm.”
Nụ cười này, tức khắc làm tan sắc bén lúc trước, cặp mắt phượng kia lấp lánh, càng hiện dung sắc rực rỡ.
Ngay cả bọn Xảo Châu, cũng không khỏi ngẩn ra trong nháy mắt —— luôn cảm thấy, quận chúa nhà mình dường như càng động lòng người hơn trước?
Mà Vân Khuynh nhìn mấy tiểu nha đầu vẫn còn ngây ngốc ở đó, bất đắc dĩ dặn dò vài câu.
“Các ngươi nha. Phải nhớ cho kỹ… Toàn phủ trên dưới, đều phải ngậm miệng thật chặt cho ta.”
Mấy người liên tục đáp ‘dạ’, Xảo Châu lại hỏi: “Quận chúa, vậy còn trong cung bên kia?”
Vân Khuynh híp mắt, thản nhiên cười: “Các ngươi chuẩn bị một chút, theo ta tiến cung.”
“Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau khi lâm triều.
Trong điện Lưỡng Nghi, Vân Khuynh nhún người hành lễ.
“Bình thân.”
Sở Chiêu đế đang ngồi ngay ngắn phía trên thần sắc hòa nhã: “Không biết quận chúa có việc gì?”
Vân Khuynh ngồi dậy, thanh âm thanh lãnh.
“Là thần nữ làm phiền. Sáng nay ở trong phủ tỉnh dậy, thế nhưng lại nghe thấy tin tức làm người sợ hãi, nói thần nữ đêm qua mất tích ở chỗ Tam điện hạ.”
Nói đến nơi này, giọng nói của nàng càng trầm, trong mắt thậm chí hiện lên mấy phần bi phẫn.
“Thần nữ tự hỏi mình tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, càng không có liên lụy gì với Tam điện hạ, lại vô cớ phải chịu lời đồn đãi này… Chỉ cầu bệ hạ làm chủ cho thần nữ!”
Nghe vậy, Hoàng đến ngồi trên long ỷ cả kinh, sắc mặt cũng trở nên không tốt.
Ông ta vẫy vẫy tay, đại thái giám Vương Phúc bên cạnh bước lên: “Hoàng thượng, nghe nói đêm qua trong cung Tam điện hạ thật là có xảy ra chuyện lớn….”
Cái này, làm Hoàng đế ngồi không yên, thấp giọng phân phó: “Truyền Ngạo Thiên lại đây.” Lại hướng Vân Khuynh đang lẳng lặng đứng trấn an: “Nhu Hoa quận chúa đừng vội, hôm nay trẫm nhất định làm chủ cho ngươi.”
Vân Khuynh gục đầu xuống, im lặng không nói.
Ước chừng qua một nén nhang.
Đầu tiên có một nam tử lỗ mãng xông vào trong điện, cất cao giọng nói: “Phụ hoàng, có chuyện gì gấp như vậy? Ta đang tự mình tìm người đâu…. Ai?!”
Hắn ta trông thấy Vân Khuynh đứng ở một bên, kinh ngạc nói: “Nhu Hoa quận chúa! Ngươi như thế nào lại ở đây? Chúng ta đang đi tìm ngươi đâu.”
Ngay sau đó, lại có tiếng nói kinh hỉ theo đó vang lên: “Quận chúa!”
Đúng là Xảo Vân!
Lúc này, nha hoàn kia đi lên, một bộ dáng kinh ngạc vui mừng.
Vân Khuynh nhấc mắt, chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, lại chuyển tầm mắt lên hai người còn lại.
Không sai.
Rõ ràng Hoàng đế chỉ truyền thân nhi tử, tiến vào, lại là ba người —— thế nhưng vô lễ tới mức này.
Nam tử tràn ngập cảm giác hiện đại vừa lên tiếng, đúng là Sở Ngạo Thiên.
Chỉ thấy đầu vấn tóc đội kim quan, ăn mặc hoa phục, mặt mày tuấn lãng, nhưng càng đặc biệt là khí chất quanh thân ——
Ân… Ấn theo tin tức vị diện mà nói, đây chính là khí chất bá vương sơ cuồng hào phóng?
Mà nữ tử mềm mại nhỏ nhắn dung mạo kiều mỹ đứng bên người hắn ta, đó là ‘tỳ nữ tri kỷ’ Liễu Hi Nguyệt đi.
Vân Khuynh cười lạnh, trực tiếp làm lơ thái độ thân thiện của Xảo Vân và Sở Ngạo Thiên, lãnh đạm nói: “Tam điện hạ có lễ.”
“Thần nữ vẫn luôn ngốc trong phủ, thỉnh ngài ăn nói cẩn thận.”
“Quận chúa….?” Xảo Vân bị hung hăng ném ra thì sửng sốt.
Mà Sở Ngạo Thiên lại nhăn mày, “Quận chúa, ngươi nói cái gì? Hôm qua chúng ta đã đi tìm ngươi cả đêm!”
“Tam điện hạ!”
Vân Khuynh tăng thêm ngữ khí, thần sắc lạnh lẽo: “Hôm qua thần nữ bồi Hoàng hậu nương nương dùng cơm, liền rời cung. Sáng nay, còn từ trong phủ đi ra, rất nhiều người thấy được.”
“Ngài gióng trống khua chiêng đi tìm thần nữ, còn vô duyên vô cớ tuyên bố thần nữ mất tích ở chỗ ở của ngài, rốt cuộc có dụng ý gì?”
“Ta,” Lời này vừa nói ra, Sở Ngạo Thiên cũng ngẩn người: “Là Hi Nguyệt và Xảo Vân nói…”
“A,” Vân Khuynh lạnh lùng liếc Xảo Vân một cái: “Hôm qua rời cung nha đầu này không biết chạy đi nơi nào, nguyên lai là đến chỗ Tam điện hạ.”
Thần sắc Xảo Vân trắng bệch: “Quận chúa, ta không có, là Hi Nguyệt tỷ tỷ để ta….”
Lại miễn cưỡng ngậm miệng.
Để mình làm gì đâu?
Phản chủ? Hạ dược quận chúa rồi ném vào phòng Tam điện hạ?
Âm mưu kinh thế hãi tục như vậy, nếu nói ra ngoài, chỉ sợ chết không có chỗ chôn!
Lúc này, nhìn ánh mắt sâm hàn của Vân Khuynh, Xảo Vân mới phản ứng lại!
Giây tiếp theo.
Hai đầu gối nàng ta mềm nhũn, tức khắc quỳ xuống đất khóc rống: “Hi Nguyệt tỷ tỷ thu mua nô tỳ, muốn bịa đặt lời đồn đãi để tác hợp Tam điện hạ cùng quận chúa…..”
“Ngươi nói bậy!”
Liễu Hi Nguyệt vẫn luôn trầm mặc cũng nóng nảy: “Rõ ràng là quận chúa nhà ngươi ái mộ gia, cầu ta giúp hai người gặp lén!”
“Đủ rồi!”
Nghe hai tỳ nữ làm loạn, Hoàng đế cũng không kiên nhẫn. Ngẫm lại, việc này giống như một cuộn chỉ rối, nhưng cuối cùng không đáng lo ngại. “Nghĩ đến chỉ là tỳ nữ sơ sẩy, liền phạt các nàng……”
“Không có khả năng!” Không ngờ, không chờ lão cha giảng hòa cho tốt, Sở Ngạo Thiên đã lạnh lùng nói: “Hi Nguyệt không phải người như vậy!”
“Gia.” Liễu Hi Nguyệt ưm một tiếng, Sở Ngạo Thiên chỉ thấy hào khí dâng trào, ngay cả tỳ nữ tri tâm cũng giữ không nổi, vậy thì tính gì là nam nhân?
Vân Khuynh hạ mắt, giấu đi ánh sáng sắc lạnh.
Giây tiếp theo.
Nàng ngẩng đầu, gắt gao cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, giống như đang cố áp chế nước mắt.
“Thần nữ tự biết thân phận không cao quý bằng ngài, lại không phải có thể tùy ý bôi nhọ. Lời này của ngài hôm nay, là vội vã muốn làm hỏng danh tiết của thần nữ ngay trên đại điện sao?!”
Dứt lời, quả thực khắc cốt ghi tâm, nói năng có khí phách!
Thoáng chốc, trong điện một trận tĩnh mịch.
Ngay cả Hoàng đế cũng cứng lại rồi, phải biết rằng, Ninh Vân Khuynh là nữ nhi duy nhất của Ninh Vương, nếu chết không minh bạch ở chỗ này, chỉ sợ Yến Địa lập tức rối loạn!
Vì thế, ông ta vội nói: “Nhu Hoa quận chúa đừng vội! Trẫm hiện tại sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Tiếp theo, cũng không hề do dự: “Dẫn Liễu Hi Nguyệt đi, loạn côn đánh chết!”
Tiếng nói vừa dứt, mấy thị vệ tiến lên, nhanh chóng kéo người đi.
Xảo Vân hoảng loạn, nằm liệt trên mặt đất.
Mà Sở Ngạo Thiên, sửng sốt một lát, mới phản ứng lại.
Hắn vội đuổi theo: “Không được!”
Ngoài điện, bản tử đã chuẩn bị xong, Liễu Hi Nguyệt bị bắt lấy, mắt thấy liền chịu gia hình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]